Hạ Mai chuyển về quê sống cùng bà, nhà ngoại không giàu chỉ gọi là đủ ăn, hai bà cháu cứ như vậy nương tựa vào nhau. Bây giờ bà là người thân duy nhất của cô, tuy cô có bố có mẹ nhưng giờ đây chẳng khác gì một đứa trẻ mồ côi.
Việc đầu tiên sau khi về quê, Hạ Mai đã yêu cầu bà ngoại cắt đi mái tóc của mình. Khi bà hỏi tại sao lại đòi cắt, Hạ Mai chỉ nói tóc dài làm cô nóng bức khó chịu. Trước sự cố chấp của Hạ Mai, bà ngoại cũng đồng ý cắt tóc cho cô. Mỗi lọn tóc được cắt xuống dường như chính là một niềm vui của Hạ Mai bị cắt bỏ. Trước đây cô vẫn luôn thích tóc dài để được mẹ tết tóc cho mình, bây giờ mẹ cũng bỏ cô đi rồi, thì tóc dài cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Từ đó về sau Hạ Mai không bao giờ nuôi tóc dài nữa, một đứa bé mới sáu tuổi đã phải chịu bất hạnh mà người lớn mang lại.
Kể từ sau năm đó Hạ Mai không tổ chức sinh nhật thêm một lần nào nữa, cô ước giá như mình chưa từng được sinh ra. Hạ Mai cứ như vậy ở cạnh bà ngoại trưởng thành theo năm tháng, cô luôn lầm lũi một mình, ánh mắt lúc nào cũng vô hồn, lạnh băng, không cảm xúc. Đôi mắt ấy khiến cho những người trưởng thành nhìn vào cũng cảm thấy có chút rợn người. Bà ngoại thấy cô như vậy thì vô cùng đau lòng, xót thương cho đứa cháu tội nghiệp của mình, nhưng không biết làm cách nào để bù đắp cho cô.
Từ ngày cô về sống với bà ngoại, chỉ có ông bà nội vẫn liên lạc, lâu lâu xuống thăm cô nhưng cô đều trốn không gặp. Còn bố cô thì không chu cấp, cũng chưa bao giờ hỏi han đến tình hình của cô. Có lẽ ông đã quên mất mình có một đứa con gái, hoặc vốn dĩ ông chưa bao giờ coi cô là con của mình.
Năm năm sau khi mẹ cô bỏ đi, bố cô cũng lập gia đình mới với một cô gái khá trẻ và có thêm một đứa con trai. Tất cả những chuyện đó cô đều nghe bà ngoại nói lại, còn đối với cô bố mẹ cô đều đã chết rồi. Có điều cô luôn có một thắc mắc nếu bố mẹ cô không yêu thương nhau vậy tại sao ngày xưa lại cưới nhau. Mãi cho đến sau này khi cô 16 tuổi đủ trưởng thành bà ngoại mới kể cho cô nghe:
Ngày ấy mẹ cô cũng là một cô gái có tiếng xinh đẹp ở quê, sau khi lên thành phố học đại học thì có rất nhiều người theo đuổi. Bố cô là một trong số đó, nhà ông bà nội khi ấy rất giàu, bố cô là một công tử nhà giàu có thể nói là ngậm thìa vàng mà lớn lên. Hai người học chung trường đại học, bố yêu mẹ, điên cuồng theo đuổi mẹ suốt 2 năm trời. Tuy nhiên mẹ cô không yêu ông mà lại yêu một người khác, gia đình không hề khá giả so với ông thì một trời một vực. Với bản chất con nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ, ông không chấp nhận được việc mình không bằng một đứa nhà nghèo. Ông tin không gì là không thể giải quyết được bằng tiền, sớm muộn ông cũng có được mẹ cô.
Nhưng ông không ngờ dù tìm mọi cách chia rẻ tình yêu của mẹ với người đàn ông kia, họ vẫn hạnh phúc bên nhau. Cuối cùng bố cô đã dùng cách không hề quang minh chính đại để chiếm đoạt mẹ cô, không những thế còn thuê người đánh người đàn ông kia một trận. Ông còn đe dọa nếu mẹ không đồng lấy ông, ông sẽ tìm mọi cách hành hạ người đàn ông kia.
Sau khi bị bố cô làm nhục mẹ cô đã bỏ về quê, bà vừa đau đớn vừa xấu hổ đã từng nghĩ đến cái chết. Nhưng đúng lúc đó thì mẹ cô phát hiện mình có thai, bằng cách nào đó bố cô cũng biết được và đã mang lễ xuống nhà ngoại xin hỏi cưới. Bố cô hứa với ông bà ngoại là sau khi mẹ cô sinh con, sẽ tiếp tục cho mẹ cô đi học. Còn nói với tất cả mọi người trong làng rằng mẹ cô đã mang thai con của ông.
Ông ngoại vốn là nhà giáo, rất coi trọng thể diện mặt mũi bắt mẹ phải đồng ý cưới bố cô. Cũng chính vì điều đó mà sau này khi chứng kiến cảnh bố mẹ cô không hạnh phúc, ông ngoại đã vô cùng hối hận. Mãi cho đến khi chết ông vẫn ân hận vì đã đẩy con mình vào đau khổ. Khi đó chính bà ngoại cũng khuyên mẹ cô rằng tình cảm vợ chồng có thể vun đắp, từ từ cũng sẽ có tiếng nói chung. Nghĩ đến thể diện của bố mẹ, lại nghĩ đến đứa con trong bụng cuối cùng mẹ cũng đồng ý lấy bố cô.
Sau đó mẹ theo bố lên thành phố, trong lúc chuẩn bị đám cưới, người đàn ông kia đến tìm mẹ, muốn mẹ bỏ đi cùng với ông ấy. Vốn mẹ đã đồng ý nhưng khi nhìn xuống bụng mình, nghĩ đến đứa con của mình, mẹ đã do dự và quyết định ở lại. Hai con người yêu nhau không thể đến được với nhau, họ đau khổ ôm lấy nhau và giữa họ đã phát sinh chuyện không nên xảy ra. Chuyện này bị bố cô phát hiện, ông điên cuồng nhục mạ, đánh đập mẹ cô và cho rằng đứa bé trong bụng bà không phải là con ông. Nhưng không hiểu vì sao và bằng cách nào đám cưới ấy vẫn diễn ra.
Sau đám cưới bố cô thường xuyên ra ngoài cặp bồ, say xỉn rồi lại về hành hạ mẹ. Mẹ cô bị ông đối xử tàn nhẫn, cộng thêm áp lực tâm lí khiến bà sinh non. Bố cô càng vì thế khẳng định cô không phải con của mình, chuỗi ngày bi kịch cứ thế tiếp diễn.
Cho đến khi Hạ Mai gần sáu tuổi, Mẹ cô đã gặp lại người đàn ông năm xưa. Sau bao nhiêu năm ông ấy vẫn yêu mẹ cô và tất nhiên mẹ cô cũng vậy. Giờ đây ông ấy đã thành đạt có thể bảo vệ cho bà, ông ấy nói mẹ hãy đi cùng với ông ấy, khi ấy mẹ đã do dự và kể với bà ngoại. Bà đã khuyên mẹ hãy nghĩ đến Hạ Mai, nếu mẹ cô bỏ đi thì Hạ Mai sẽ phải làm thế nào. Nhưng có lẽ cuộc sống quá đau khổ và tủi nhục vì bị dày vò, mẹ cô đã quyết định lựa chọn con đường tốt hơn cho mình. Sau khi mẹ cô rời đi, chỉ nhờ người nhắn cho bà ngoại lên đón cô về, ngoài ra không hề nói là sẽ đi đâu, cho đến nay cũng chưa từng liên lạc.
Hạ Mai nghe hết những lời bà ngoại kể, cô tự hỏi nếu bố cô cho rằng cô không phải con của ông tại sao lại vẫn cố chấp tổ chức đám cưới.
Nghĩ đến đây cô bỗng thấy thương cho bố mình, sự kiêu ngạo của công tử nhà giàu đã khiến ông không cho phép người khác lấy đi bất cứ thứ gì của mình. Vì vậy mà trói buộc chính mình vào cuộc hôn nhân không tình yêu. Hoặc cũng có thể là ông quá yêu mẹ của cô nên không muốn buông tha cho bà, và dùng hôn để trói buộc bà ở bên mình. Có lẽ những năm tháng đó bố cô sống cũng không hề dễ dàng. Tự nhiên cô thấy mình bớt căm ghét ông đi một chút.
Nhưng còn mẹ cô thì sao? Nếu như cô không phải con của bố vậy tại sao bà không mang theo cô cùng đi. Chẳng phải trước đây bà luôn nói yêu thương cô hay sao, tại sao lại bỏ cô lại. Hay người đàn ông kia chỉ hứa yêu thương bà chứ không đồng ý yêu thương con của bà. Quả nhiên là không hề có ai muốn phải nuôi con của người khác cả. Nghĩ đến đây cô thấy căm ghét mẹ hơn cả bố.
Sai lầm của người lớn nhưng người hứng chịu tất cả lại chính là cô, đứa trẻ sáu tuổi tên "Hạ Mai". Cuối cùng cho đến bây giờ cô còn không biết rốt cuộc mình là con của ai, ai mới là bố đẻ của mình? Tự hỏi có còn ai bất hạnh như mình không?
Updated 31 Episodes
Comments