Chu Hiểu Tình nhìn hai cô gái không xương ưỡn ẹo dựa vào anh ta, cảm giác gai gai sống cổ dâng trào, bảo cô thay Chu Nam Trình chịu đòn còn có thể, chứ học theo bọn họ lấy lòng anh ta cô làm không nổi.
Nhận thấy thái độ ghét bỏ hiện hữu trong đôi mắt Chu Hiểu Tình, khóe miệng Trương Hạo Thành nở nụ cười nhạt.
"Không làm được?"
Nói đến đây, anh ta cố ý ngừng lại, ánh mắt không một tia che giấu nhìn cô một lượt, chất giọng trầm thấp cất lên:
"Chu tiểu thư năm nay bao tuổi?"
Đôi mắt đen láy của Chu Hiểu Tình quét về phía Trương Hạo Thành, cảnh giác nói: "Hai mươi sáu."
Trương Hạo Thành khẽ nhếch môi, nhấc tay ôm cô gái bên trái kéo sát lại bên thân, nhẹ nhàng nói:
"Đào Đào còn em?"
Mỹ nữ được Trương Hạo Thành ôm ấp, dáng vẻ kích động, quấn lấy anh ta nũng nịu nói: "Tháng sau sinh nhật là mười chín tuổi."
Trương Hạo Thành hài lòng xoa đầu mỹ nữ, nhẹ nhàng cười: "Thấy không, tôi đây đang miễn cưỡng cho cô cơ hội đấy."
Tên đàn ông chết tiệt, Chu Hiểu Tình tức giận trừng mắt, cô biết mình già, anh ta không cần phải lấy người khác ra để sỉ nhục cô đâu.
Cô và Trương Hạo Thành không phải chưa từng tiếp xúc, nhưng những lần khác chỉ là thoáng qua, hôm nay mới nói nhiều như vậy, ấn tượng anh ta để lại cho cô quá sâu sắc, đến lỗi khiến cô muốn buông bỏ tất cả chạy khỏi nơi này.
Cô rất ghét những tên đàn ông trăng hoa, coi phụ nữ là vật mua vui, thật đáng buồn làm sao, xung quanh cô lại toàn là người như vậy.
Khóe môi Chu Hiểu Tình lạnh nhạt lên tiếng:
"Anh Trương đã muốn nuôi em trai tôi vài ngày, vậy tôi thay mặt cha mẹ cảm ơn anh."
Trương Hạo Thành nhấp một ngụm rượu, nụ cười bên môi đậm sâu, thong dong lên tiếng: "Yên tâm đủ ba bữa mỗi ngày."
Cô hít sâu một hơi, nắm chặt tay cố kìm nén:
"Cảm ơn anh đã có lòng dạy dỗ, nếu nó còn mạng trở về, sau này mỗi năm vào ngày tôn vinh nhà giáo tôi dẫn nó đến nhà cảm tạ anh." Nếu anh chết sớm, đều đều thắp nhang cho anh.
Trương Hạo Thành nhún vai, thản nhiên cười.
"Làm phiền rồi, các vị tiếp tục đi." Nói xong Chu Hiểu Tình dứt khoát quay người rời đi.
Tới đây chuyến này uổng phí rồi, cô lấy đâu ra cái tự tin Trương Hạo Thành sẽ thỏa hiệp? Anh ta thực sự đưa ra một cái giá, cô trả nổi không? Số tiền cô có thể gom được không đủ nhét kẽ răng anh ta, nói chuyện với người thừa tiền thật là khó.
Cũng tốt Chu Nam Trình xưa nay được bao bọc quá kỹ, có người dạy dỗ sau này nó mới lên người được, chỉ là bài học lần này quá đắt rồi.
"Phóng viên Chu đi thong thả." Thanh âm cười cợt của Trương Hạo Thành đuổi theo bóng lưng cô.
Mỹ nữ Mận Mận thấy ánh mắt Trương Hạo Thành vẫn còn vương vấn Chu Hiểu Tình, không vui dẩu môi: "Anh Thành có hứng thú với cô ta?"
Trương Hạo Thành nựng má cô ta lắc đầu, bản chất của đàn ông là thích chinh phục phụ nữ, anh cũng không ngoại lệ.
Thuần hóa một con ngựa hoang cảm giác không tệ, anh đã gặp rất nhiều kiểu phụ nữ, loại tính cách mạnh mẽ như Chu Hiểu Tình không thiếu, chẳng phải chỉ được vài ngày thôi sao?
Chờ ngày cô ta quy hàng, ngoan ngoãn nghe lời.
Rời khỏi nơi inh tai nhức óc, màn đêm yên tĩnh dịu dàng ôm lấy cô.
Chu Hiểu Tình xoa xoa hai tay vào nhau áp lên má, đứng bên lề đường một lúc lâu mới bắt taxi về nhà.
Nơi đó ngoài cái tên ra, chẳng mang lại cho cô một chút hơi ấm nào thuộc về gia đình cả. Không đưa được Chu Nam Trình về, trong mắt bọn họ cô khác nào kẻ vô dụng.
Thời buổi nào rồi còn có cái tư tưởng trọng nam khinh nữ? Nhưng mà cha mẹ cô là vậy đấy, sớm biết giới tính đứa nhỏ trong bụng là con gái, họ đã không để cô tồn tại rồi.
Ngôi nhà hai tầng mái nhật tân cổ điển, thời điểm cô đi còn lạnh lẽo, mà lúc này lại có sức sống lạ kỳ, cánh cửa lớn rộng mở, đèn điện sáng trưng, hương thơm thức ăn lan tỏa ra tận ngoài sân.
Trần Ngọc Bình nghe tiếng bước chân, vội vã tháo bỏ tạp dề chạy ra, ngó sau lưng cô trông ngóng.
"Hiểu Tình, em trai con đâu?"
"Bố mẹ yên tâm không chết được, vài ngày nữa sẽ về." Chu Hiểu Tình mệt mỏi day day huyệt thái dương, cô bị thiếu ngủ nghiêm trọng, hai mắt thâm quầng nhợt nhạt, còn thê thảm hơn cả người sắp chết.
Dịu dàng trong mắt Trần Ngọc Bình vụt tắt, bà ta đanh mặt chỉ tay vào người Chu Hiểu Tình lớn tiếng chửi bới.
"Mày đi tận hai tiếng để nói những lời này? Nam Trình từ nhỏ tới lớn chưa từng chịu khổ, ở nhà người ta thỏa mái được sao?"
Chu Khang đứng bên cạnh vợ, nhìn con gái:
"Hiểu Tình con gặp Nam Trình chưa? Nó có bị người ta đánh đập không?"
Chu Hiểu Tình yên lặng không đáp, cô nghĩ tới lời Trương Hạo Thành, không dám nói ra sự thật.
Chu Khang cụp mắt: "Nam Trình gây họa rồi, bố chạy khắp nơi nhờ vả đều không được, họ nói dây vào nhà họ Trương không giúp nổi."
"Người ngoài không giúp được, vậy nó thì sao? Những lần khác đều được đấy thôi, là do nó máu lạnh không chịu cứu em trai mình." Trần Ngọc Bình cáu gắt.
"Mẹ biết để đưa được nó về con phải đánh đổi cái gì không?"
"Đánh đổi thì sao? Cùng lắm là lên giường với người ta, chết được không? Con gái nhà họ vì người thân mạng sống cũng không cần, còn mày giữ khư khư cái đó để làm gì? Quan trọng bằng em trai mày sao?"
Lòng Chu Hiểu Tình dường như còn lạnh hơn cả những bông tuyết rơi ngoài trời. Cô không dám tin lời này mẹ cũng nói ra được, cô chưa kết hôn, phần đời sau này còn rất rất dài, mẹ lại bảo cô đi bán rẻ thân thể. Cô ép Nam Trình đánh người? Hay ép nó phá quán người ta?
Giá như nó ngoan ngoãn cô cũng chẳng tiếc, nhưng đây ngược lại, được lần này sẽ có lần khác, con người ai không ích kỷ? Cả đời này phải vì nó mà bị khinh thường?
Chu Hiểu Tình cười khổ sở, bỏ lại tất cả, cất bước đi lên phòng.
Trần Ngọc Bình thấy vậy khóc lóc ầm ĩ.
"Mày cứ sống vậy cả đời này đi, thanh cao cho ai xem? Làm bao nhiêu năm đi sáng về khuya không lên nổi chức phó biên."
Chu Khang không nghe nổi chau mày:
"Bà thôi đi được rồi, nhức hết cả đầu, để sáng sớm tôi lại mặt dày đi cầu người ta xem thế nào."
Chu Hiểu Tình vào phòng, khóa trái cửa, ngồi xổm dùng tay bịt hai tai lại.
Bố mẹ vì Chu Nam Trình nở mày nở mặt với bạn bè, dù không đủ sức vẫn cố chấp xây căn nhà to vật vã này. Bốn năm đi làm, tiền lương cô dồn cả vào để xây căn nhà này, trên vai còn mang nặng một đống nợ. Hai sáu tuổi người ta có nhà có xe, còn cô không có gì trong tay cả, vậy mà vẫn bị mắng máu lạnh vô tâm đấy.
Chu Hiểu Tình không ngủ nổi, cả đêm thức trắng, điên cuồng ngồi gõ bài, viết không vừa ý lại ấn xóa, động tác lặp đi lặp lại khoảng mười lần, trời cũng sáng.
"Cốc Cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên, Chu Hiểu Tình rời bàn làm việc đi tới mở cửa.
Chu Khang phờ phạc đứng trước cửa, trên quần áo còn đọng tuyết chưa tan.
Ông ấp úng: "Vừa rồi bố tới chỗ Trương Hạo Thành, người của cậu ta đưa bố cái này."
"Cậu ta nói con tới liền lập tức thả Nam Trình, con xem..." Ông Chu đưa tấm thẻ phòng khách sạn vào tay con gái, do dự nói.
"Con hiểu rồi." Chu Hiểu Tình nhìn tấm thẻ phòng màu đen trên tay, không cảm xúc nói.
"Hiểu Tình bố thấy em trai con rồi, khắp người nó đều là vết thương, sau này bố sẽ bảo ban nó, không để nó gây chuyện nữa."
Chu Hiểu Tình quay vào phòng cầm áo khoác, mỉm cười đi qua người Chu Khang.
Mong rằng như bố nói, sự hy sinh này của cô, đổi lại được đứa em trai nên người.
Updated 51 Episodes
Comments
Giang Đỗ
bà viết gì mà dễ thương quá dị bà lam 10đ không ns nhiều😂😂😂
2024-01-03
2
harleyss
má =))
2023-12-23
1
harleyss
*trăng hoa nha
2023-12-23
1