Lăng Vân lúc này đang vui vẻ trồng chọt vài loại rau củ mà hắn nhặt được sau khi cùng Mạch Nha đi dạo trong rừng.
Có ớt có tỏi, có cả cà rốt khoai tây,.. Đợi đến khi vụ mùa đầu tiên thành công thì hắn sẽ làm một bữa cơm hoành tráng chiêu đãi mọi người. Nghĩ đến món lẩu gà cũng đủ khiến hắn chảy rãi rồi, những nguyên liệu như thuốc bắc để làm lẩu kia tại thế giới này vô cùng dễ kiếm đó!
Đang làm một anh nông dân chăm chỉ bưng nước hồ chứa linh khí tưới cây mong cây mau lớn thì bỗng nhiên trên trời một đạo ánh sáng vút qua kèm theo đó là tiếng sấm nổ vang trời.
Có lẽ ông trời cũng bất bình thay cho những sinh linh bé nhỏ đang chạy sấp mặt tìm hồ chứa để tu luyện thì cái tên nhóc không có kinh mạch này lại dùng để tưới cây cho mau lớn! Người ta nghe thấy sẽ thổ huyết mà chết đấy!
Quá hoang phí rồi!
"Giật mình! Trời trời trong xanh như vậy mà lại có sấm chớp? Đùa gì vậy? Không lẽ cao nhân nào lại độ kiếp?
Cậu đưa tay quệt mồ hôi trên mặt rồi nhìn trời khó hiểu. Khi đầu của cậu vừa song song với bầu trời thì vật thể lạ từ đâu bay vèo tới đụng thẳng vào mặt. Tiếc bốp vang đến mức những con chim từ khu rừng gần đó giật thót mà bay đi.
Lăng Vân K.O ngay sau khi bị vật thể kia tác động vật lý. Nằm ngắc ngoải trên đất cùng vũng máu.
Mạch Nha thấy chủ nhân của mình nằm im bất động thì biết đây không phải cái trò đùa mà người thường lôi ra để thử lòng mình. Tức tốc đi tới đánh hơi rồi đụng vài cái gọi người, thấy hắn không có khả năng tỉnh lại liền tru lớn một tiếng thông báo rồi gặm ngang người Lăng Vân chạy về nhà lớn
[...]
Lăng Vân bị vật lạ rơi vào đầu bất tỉnh khiến bốn lão nhân loạn thành một đoàn. Cứ nghĩ tên nhóc này không có linh căn để tu luyện đã là đủ xui xẻo, ai ngờ ông trời còn định diệt luôn đường sống của nó.
Hắc Lão cẩn thận bắt mạch cho tiểu tử, cho dù hắn không có khả năng phá bỏ phong ấn cho mấy lão già đây nhưng dù sao cũng là đứa nhóc từ trên trời rơi xuống, tạo thêm chút điểm nhấn cho cuộc sống tẻ nhạt của các lão
Họ thương hắn như cháu ruột, nuôi dưỡng rồi chứng kiến hắn từ bé đến lớn nê giờ hắn bị thương liền sót hết cả ruột. Cũng may chỉ bị trấn thương nhẹ ở phần đầu chứ không phải bị thành kẻ ngốc!
[...]
Lăng Vân hôn mê bất tỉnh ba ngày, trong lúc hôn mê còn mơ thấy có sinh vật lạ hình mầm cây dung hợp vào cơ thể. Khi tỉnh lại, trước mắt là bốn lão nhân nhìn mình lo lắng.
Chưa kịp mở miệng trấn an người lớn, bỗng dưng trước mặt hắn lại hiện lên một màn hình lớn màu xanh. Lăng Vân nheo mắt đánh giá từng dòng từng chỗ của hệ thống như một thời quen thời trước.
[Chào mừng người chơi đầu tiên đến với "Thần Đồ", từ giờ hệ thống Nhất Nhất sẽ đồng hành cùng kí chủ yêu dấu. Hệ thống sẽ cùng kí chủ lên núi xuống biển, đảm bảo những tình huống tình cờ bàn tay vàng. Bản hệ thống sẽ đưa kí chủ trở thành cao phú soái tay ôm ấp mĩ nhân!]
Hệ thống hùng hùng hổ hổ nói rất nhiều còn người anh em Lăng Vân trực tiếp bấm tắt toàn bộ âm thanh của hệ thống
"..."
Lăng Vân sống gần 25 năm tại thế giới thế giới công nghệ AI thì dăm ba cái hệ thống không thể khiến hắn kinh ngạc được. Khinh bỉ nhìn nó rồi quyết định giả mù gạt cái gọi là Nhất Nhất kia ra chuồng gà.
[...]
Thấy đứa cháu tỉnh lại sau ba ngày hôn mê bất tỉnh bốn vị lão nhân vui lắm. Thế mà nó ngồi dậy lại chỉ đờ đẫn nhìn các lão không nói gì, còn khua tay lên trước mặt như mộng du.
"Vân nhi, ngươi sao lại đờ đẫn ra như thế! Không phải thành đứa ngốc rồi đấy chứ!"
Danh y từng lững lẫy một thời lúc này vô cùng hoảng loạn nắm lấy vai của Lăng Vân. Bả vai bị một lực lớn đè xuống rồi đem cả cơ thể hắn nhấc lên rồi mạnh bạo lắc. Khi này đầu óc chưa kịp thanh tỉnh lại bị người kia điên cuồng lắc lấy lắc để, lắc đến mức hắn suýt nữa thành kẻ ngốc!
"Hắc Lão...t..ta..người đừng lắc nữa..!"
"Lão tam, ngươi định biến cháu của ta thành ngốc thật hay sao!"
Hồ Liên dơ chân mạnh bạo đạp vị Hắc Lão kia lăn lóc qua một góc rồi qua tới bóp mặt hắn đưa lên xem xét. Thấy mắt hắn vẫn sáng long lanh, mặt vẫn tròn tròn nộn nộn thì mới thở phào nhẹ nhõm nhảy cẫng lên ôm chầm lấy hắn hun chụt chụt mấy cái vào má.
"Huhu, tiểu tử thối, ngươi suýt doạ chết lão nương rồi!"
"Hồ Nương..người bình tĩnh đi"
Lăng Vân cười trừ đưa tay vỗ vỗ lưng người phụ nữ đang khóc vang trời. Kiếp nào cũng được yêu thương chiều chuộm thế này cậu quả thực muốn báo mà cũng không dám, sợ những người đối tốt với cậu lại bỏ đi. Lúc đó thì sẽ hối hận biết bao nhiêu, tìm lại cũng không thể tìm được.
"Lão tứ, muội bình tĩnh lại đi! Khóc như vậy để cho ai xem, lớn tuổi như vậy rồi không thấy mất mặt à!"
Giọng nói nghiêm nghị cất lên nhưng cũng không khiến Hồ Liên ngừng khóc. Thậm chí còn bị cô nạt lại cho câm nín.
"Huynh im đi! Còn dám mắng ta! Mấy hôm trước ai là người lo đến mức cán phẳng cả ngọn núi chỉ vì cây thuốc hả!"
"Muội!"
Lăng Vân cười trừ nhìn bọn họ cãi qua lại. Chết đi sống lại, thế giới thay đổi nhiều lắm. Chỉ riêng cái tình yêu mà những người yêu thương cậu vẫn không hề thay đổi. Kiếp trước kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mỗi người một ngả mọi việc khi ra đi mới nhớ lại cái tình yêu bao la của mọi người dành cho bản thân. Kiếp này hắn sẽ không để sự ấm áp của tình thương này mãi mãi chỉ là kỉ niệm đâu.
__________________Hết chương 3__________________
Comments
Vĩnh Kỷ Thế Vũ
ha ha ha há
2023-06-08
1
Diệp Tử Y❄ (❤🍀Bỉ Ngạn Hoa🍀❤)
Hónggggggggggggg
2023-04-06
0