Lúc chuyển đến đây Trần Hân cũng không nghĩ bản thân sẽ hoà nhập nhanh như vậy. Ngoài một số thành phần ra thì bạn bè tương đối nhiệt tình.
Tuổi của bọn họ hiện tại cũng là độ tuổi nhiệt huyết nhất. Mọi thứ đều là màu hồng chưa nhuốm màu đen tối của cuộc đời. Tuy không phải một trang giấy trang những đều là những trang giấy sạch sẽ.
Trừ người ngồi phía sau cô. Cô đã vào học một tuần vẫn không nghe được người đó nói quá hai câu. Mặc dù cô đã xác nhận được cô ấy không phải người câm hay bị tự kỉ nhưng cảm giác nó lạ lắm. Chỉ là các bạn khác khi nhắc đến người này đều sợ.
"Chiều nay chúng ta đi dẹp bọn trường số hai đi." Chúc Dĩnh vừa đi vào liền ngồi vào chỗ rồi trực tiếp quay ra phía sau nói với Vũ Huyền Lâm.
Vũ Huyền Lâm đang nhìn ra ngoài cửa sổ nghe Chúc Dĩnh nói xong cũng chỉ gật đầu nhẹ.
Chúc Dĩnh thấy Vũ Huyền Lâm cứ nhìn ra cửa sổ như đang xem cái gì đó liền tò mò nhìn theo.
Sau đó cô chỉ thấy Trần Hân và một số bạn trong lớp vừa đi vừa nói chuyện trong tay còn cầm rất nhiều sách hình như mới mượn từ thư viện về. Trong bọn họ hoàn toàn là tuổi trẻ chứa đầy nhiệt huyết trên mặt ai cũng có nụ cười.
"Nhìn cậu ấy thật vui vẻ." Chúc Dĩnh nhìn thôi cũng cười theo.
Vũ Huyền Lâm không nói gì trên mặt vẫn như thường lệ không có chút cảm xúc. Cô trực tiếp đứng dậy rồi rời đi.
Trần Hân cùng mọi người đi cầu thang bộ đến tầng hai đã thấy Vũ Huyền Lâm đi xuống. Tất cả bọn họ không tự chủ mà nép vào xác một bên nhường đường cho Vũ Huyền Lâm.
Vũ Huyền Lâm tay đút vào túi quần ung dung bước xuống. Cứ tưởng hai người bọn họ sẽ như hai đường thẳng song song cho đến khi Vũ Huyền Lâm dừng lại trước mặt Trần Hân. Cô mốc trong túi ra bao thuốc lá trực tiếp đưa cho Trần Hân rồi ra lệnh.
"Cầm."
Trần Hân thấy ánh mắt đáng sợ của Vũ Huyền Lâm liền ngoan ngoãn cầm lấy. Chỉ là sau đó Vũ Huyền Lâm lại đi tiếp xuống cầu thang mà không nói thêm gì nữa.
Trần Hân nhìn theo bóng lưng của Vũ Huyền Lâm rồi nhìn bao thuốc trong tay mình trong đầu liền hiện ba dấu chấm hỏi to đùng.
Đừng nói với cô là Vũ Huyền Lâm cho cô cái này nha. Cho xin đi cô không có nhu cầu hút thuốc lá cũng không biết hút. Cái thứ này cô cũng không cần dùng tới.
"Cậu ấy cho tớ sao?" Cô quay sang hỏi các bạn đi cùng mình.
Sau đó cô chỉ nhận được ánh mắt không biết gì, không hiểu gì của các bạn. Bọn họ cũng không ngờ Vũ Huyền Lâm lại làm hành động như vậy.
"Cậu giữ đó đi, tốt nhất đừng làm phật ý Vũ Huyền Lâm." Một bạn học nữ nhanh chóng nhắc nhở Trần Hân. Sau đó mấy bạn tiếp theo liền gật đầu phụ họa.
Trần Hân không hiểu gì nhìn bọn họ. Tại sao cô không được làm phật ý Vũ Huyền Lâm cơ chứ. Học sinh cá biệt thôi sao họ lại sợ sệt như vậy.
"Cậu có biết Vũ Huyền Lâm có nhuộm tóc, hút thuốc, gây sự, đánh nhau mà đến hiệu trưởng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua là vì sao không?"
"Với cậu biết thư viện của chúng ta đầy sách mới, phòng học luôn khang trang đầy đủ, liên tục có những cuộc thi có giải thưởng lớn tất cả đều nhờ ai không?"
"Tất cả nhờ nhà Vũ Huyền Lâm tài trợ đấy. Hiệu trưởng hiện tại chỉ hận không để cậu ấy lên đầu mà kêu cha gọi mẹ kia kìa."
"Người ta có làm gì cũng đã định sẵn ở vạch đích, chúng ta không so nổi đâu, cũng không đụng vào nổi."
Trần Hân: "..." Đúng là kho vàng. Cô không đụng vào nổi thật.
"Tớ cũng ước bản thân được sinh ra ở vạch đích như vậy. Tập đoàn Vũ thị cẩu đầu xà Bắc Âu, con cháu đời đời thuộc hàng trâm anh thế phiệt. Hâm mộ quá đi."
Các bạn đi xung quanh cô không ngừng bán tán về Vũ Huyền Lâm nên cô cũng được tiếp thu một ít về con người đó. Nói chung là người ta giàu, người như cô không vớ tới nổi, cũng không thể làm đĩa đeo chân hạt, mặt dày mặt dạn được.
Nhưng mà giàu có như vậy sao lại tạo ra được kẻ có tính nết như Vũ Huyền Lâm vậy. Cô cứ tưởng những cậu ấm cô chiêu sẽ nhìn đời bằng nửa con mắt hoặc trực tiếp đưa mặt ngước lên trời nhưng Vũ Huyền Lâm không như vậy. Cô luôn cảm thấy người đó không như những cậu ấm cô chiêu khác, Vũ Huyền Lâm mang đến cho cô cảm giác nhàn nhạt giống như hư không. Và thậm chí cô còn cảm thấy cô ấy không thuộc về thế giới này.
Trần Hân định giữ bao thuốc lại nhưng xui xẻo hay sao đó mà cuối tiết giáo viên lại vào kiểm tra. Cô chỉ đành giữ mạng mình trước nên xin ra ngoài sau đó ném bao thuốc vào thùng rác.
Mẹ cô là giáo viên toán mới được bộ giáo dục chuyển đến trường này nếu để bà ấy phát hiện ra trong người cô có thuốc lá bà ấy không giết chết cô mới là lạ. Thôi thì mạng mình mình giữ trước. Huống hồ chỉ có bao thuốc nếu Vũ Huyền Lâm đòi cô sẽ mua trả lại cô ấy.
Nhưng mất mới gì cô phải mua trả lại chứ. Là Vũ Huyền Lâm bảo cô cầm mà. Có bảo cô giữ hộ đâu.
Updated 51 Episodes
Comments