Chương 2: Gặp gỡ

Húc Nhật Cung, một cung điện nguy nga lộng lẫy là nơi tứ vị công chúa sẽ ở. Nàng bước vào căn phòng của mình, nơi này so với khuê phòng của nàng ở Nam Chiếu không khác mấy, nhưng có lẽ vì là Nữ Nhi Quốc nên cách bày trí ở đây làm cho nàng thật sự cảm thấy đẹp. Đan Quất chạy nhảy khắp phòng:

_ Công chúa người nhìn xem nơi này so với khuê phòng của người thì chảng phải tinh tế hơn rất nhiều sao.

_ Được rồi, muội đừng có chạy nhảy lung túng nữa, tuy có quen thuộc nhưng đây cũng không phải là Nam Chiếu. – Nàng vẫn có chút lo lắng.

_ Công chúa quá cẩn thận rồi, chẳng phải đã nói sẽ không có người khác ra vào hành cung này sao, mấy ngày này chúng ta cứ sống cho thật thoải mái, đến lúc được chọn làm Vương phi rồi sẽ phải học bao nhiêu là lễ nghi nữa đâu còn có thể muốn làm gì thì làm. – Đan Quất ngây thơ cười nói.

_ Tuy nói sẽ không có nhiều người ra vào, nhưng muội nhìn xem, xung quanh chỉ có ta và muội, còn lại đều là người Tây Lương, chúng ta còn phải ở chung cung với các vị kia nữa, vẫn nên cẩn trọng lời nói hành động. – Nàng thở dài.

_ Rồi, rồi, là người suy nghĩ chu đáo. Nữ Vương đó cũng đã nói là sẽ công bằng cho mọi người nên bọn họ chắc sẽ không vì tranh giành mà làm hại người đâu. – Đan Quất an ủi.

_ Muội chuẩn bị nước đi, ta mệt rồi muốn tắm rửa nghỉ ngơi.

_ Ấy vẫn còn sớm mà người đã muốn ngủ rồi sao?

...

Nàng nằm trên chiếc giường lạ lẫm không cách nào chợp mắt được. Bên ngoài kia là tiếng cười đùa của 3 vị công chúa, nàng cũng muốn kết bạn, cũng muốn vô tư cười đùa, nhưng nàng lo lắng. Tây Lương Đế vẫn chưa lập người thừa kế, hôm nay nàng với họ có thể thân thiết nhưng mấy ngày nữa làm sao biết được ai là bạn ai là thù. Quá khứ của nàng đã chịu nhiều tổn thương rồi, nàng không muốn phải tin tưởng ai thêm một lần nào nữa.

_ Công chúa mặt trời đã lên đỉnh rồi mà người vẫn còn ngủ sao. Tối hôm qua ai đã nói với nô tì là phải cẩn thận chứ? – Đan Quất lay người, đánh thức nàng.

_ Trời đã sáng rồi sao? – Lạc Đan khuôn mặt ngáy ngủ, mắt vẫn nhắm nghiền.

_ Bữa sáng được mang tới rồi, người rửa mặt rồi ăn mau để thức ăn nguội hết. – Vừa nói, vừa bưng thức ăn bày biện ra bàn.

_ Tối qua muội chạy đi đâu vậy? – Nàng bật dậy.

_ Muội đói nên muốn đi tìm ít đồ bỏ bụng, nhưng mà công chúa người nếm thử đi thức ăn ở đây rất hợp khẩu vị, à không, là rất ngon mới đúng. – Đan Quất cười hạnh phúc.

_ Muội đã ăn sáng rồi sao?

_ Người ngủ say như vậy muội đói đến chân tay run rẩy nên đành ăn trước thôi!

_ Họ chuẩn bị thức ăn riêng cho người hầu nữa sao?

_ Đúng vậy, tuy không ngon như thức ăn của người nhưng so với thức ăn dành cho nô tì ở Nam Chiếu thì hơn hẳn. Nữ Nhi Quốc nên rất khác, ngay cả một nô tì thấp hèn vẫn được coi trọng. – Vừa nói, khuôn mặt lại tràn đầy vẻ hãnh diện.

_ Vậy, muội đã no chưa?

_ Ừm, muội no lắm rồi... Phải rồi, tối qua lúc muội chạy đi tìm thức ăn, đã nghe được cuộc nói chuyện của ba vị công chúa kia.

_ Sao muội lại đi nghe lén, lỡ như bị phát hiện bọn họ sẽ gây chuyện với chúng ta.

_ Muội không nghe lén, là bọn họ nói rất to thôi, chỉ là người ngủ say nên không nghe thấy thôi. Bọn họ nói Nữ Vương có đến 4 vị vương tử.

_ 4 sao? Chẳng phải hôm qua chỉ có 3 người thôi sao? – Nàng ngạc nhiên.

_ Vẫn còn một người ở Châu Ninh không thể về kịp nên Nữ Vương mới sai Tô đại nhân đem truyền tin tức tới đó.

_ Nếu là Vương tử tại sao lại không ở trong kinh thành như 3 người kia, lại ở Châu Ninh, chẳng phải nơi đó là biên giới thường xuyên xảy ra xung đột sao?

_ Bọn họ nói Tam Vương tử có mẹ xuất thân thấp kém nên không được Nữ Đế yêu thích, từ nhỏ đã được mang cho Lạc Bình Vương không con cái nuôi dạy. – Đan Quất kéo tay nàng ngồi xuống ghế thì thầm nói.

_ Lạc Bình Vương? Ta từng nghe tới bà ấy, bà ấy là muội muội duy nhất còn sống đến lúc trưởng thành của Bệ Hạ, nghe nói bà ấy là một võ tướng, chưa từng có một kẻ địch nào gặp bà mà có thể sống sót trở về nhưng Lạc Bình Vương đã mất từ mấy năm trước rồi.

_ Vậy nên Tam Vương tử là người kế thừa bà ấy, nắm trong tay hơn 20 vạn binh mã, còn được gọi là chiến thần của Tây Lương, được người người kính trọng. – Giọng nói đầy tự tin.

_ Nếu như vậy chẳng phải người này là người thích hợp nhất để kế vị rồi. – Nàng vừa nói xong khẽ lấy tay che miệng, lời này quả thật không nên thốt ra.

_ Nhưng bọn họ nói xuất thân Tam Vương thấp kém, nhà ngoại lại không còn một ai cũng không được Nữ Vương yêu quý, chỉ e sẽ được ban làm con thừa tự của Lạc Bình Vương. – Đan Quất e ngại nói nhỏ.

_ Thật sao?

_ Là thật, bọn họ đều nói nếu ai được gả cho người này sẽ phải sống cả đời Châu Ninh.

Tuy hoàn cảnh người này có chút trái ngược với nàng nhưng số phận lại chẳng phải như nhau sao, nàng thầm nghĩ, khuôn mặt đăm chiêu. Nàng cả đời này sẽ sống ở Tây Lương này, chết cũng làm ma nơi đây. Có tiếng gõ cửa, Đan Quất nhìn qua khe cửa:

_ Công chúa là 2 vị Bắc Cầm và Sa Dương tới.

_ Muội mở của cho họ vào đi.

...

_ Cuối cùng thì cô cũng chịu lộ diện rồi. Bọn ta từ tối qua không thấy cô ra ngoài, có chút lo lắng sợ cô không hợp thời tiết, khẩu vị mà sinh bệnh. – Bắc Cầm công chúa nói.

_ Tạ Bắc Cầm công chúa quan tâm, ta vẫn khỏe, chỉ là nơi này hơi xa lạ nên không dám đi lung tung, 2 vị mời ngồi. – Nàng cười gượng.

_ Gọi ta là Tử Huyên được rồi! Muội ấy là Doanh Doanh! – Bắc Cầm công chú giới thiệu, ngồi xuống ghế.

_ Lâm Doanh Doanh! Ta 15 tuổi nhỏ hơn tỉ ấy 3 tuổi! Còn cô ta vẫn chưa biết tên cô! – Sa Dương công chúa hoạt bát, lém lỉnh nói.

_ Ta là Vương Lạc Đan!

_ Vậy ta gọi cô là tỉ tỉ hay muội muội. – Vừa nói vừa lấy quýt ăn.

_ Ta lớn hơn cô một tuổi.

_ Vậy là Lạc Đan tỉ tỉ. Tỉ bằng tuổi của Linh Chi tỉ rồi!

_ Linh Chi cô ấy không đi cùng 2 người? – Nàng nhìn ra cửa, thắc mắc.

_ Muội ấy tính cách khó gần, tối qua bọn ta có nói chuyện với muội ấy vài câu cảm thấy không hợp. – Tử Huyên đáp lời.

_ Đan Quất, muội đi chuẩn bị ít trà và bánh trái cho mọi người!

_ Dạ, công chúa.

_ Các ngươi cũng đi phụ cô ấy đi. – Doanh Doanh vừa ăn vừa xua tay.

_ Đan Quất? Một nô tì mà lại có cái tên đẹp vậy sao? – Tử Huyên công chúa bất ngờ.

_ Muội ấy bị bán đi làm nô lệ khi còn rất nhỏ, là tổ mẫu của muội đã mua cô ấy về để làm bạn cùng muội, Đan Quất không biết tên mình nên muội đã đặt tên cho cô ấy. – Lạc Đan giải thích.

_ Vậy cô ấy chính là tâm phúc lớn lên từ nhỏ bên cạnh muội sao?

_ Ừm...

_ Chí ít thì cô ấy vẫn là người theo muội từ nhỏ. – Mặt Tử Huyên bỗng thoáng buồn.

_ Sao... sao tỉ lại nói vậy? – nàng bối rối khi nhìn thấy biểu cảm này.

_ Tì nữ bên cạnh ta là do Mẫu Hậu đã chọn khi ta đến Tây Lương, cô ấy tuy là người nhanh nhẹn, thông minh nhưng ta không biết có nên tin tưởng... - Mắt liếc ra cửa, thì thầm nói.

_ Muội nghe nói Bắc Cầm Hoàng Hậu không phải người sinh ra tỉ? – Doanh Doanh nhỏ tiếng hỏi.

_ Tất nhiên, muội nghĩ có một người mẹ nào lại muốn con gái mình gả sang nước khác mà lại là Nữ Nhi quốc... – Lời nói có chút trách móc.

_ Được rồi, được rồi, chúng ta đừng có nói những chuyện đau lòng nữa được không? Vài ngày nữa chúng ta được định hôn thì phụ hoàng chúng ta sẽ cho người thân đến thăm chúng ta thôi. Chỉ mới có 1 ngày mà 2 tỉ như vậy rồi sau này cũng ta đều phải ở đây không lẽ cứ ngày nào cũng phải ngồi khóc nhớ nhà mẹ? – Doanh Doanh cắt ngang.

_ Ta nghe nói chỉ có nữ nhân mới được bước chân lên đất nước này, ngày đó tới thì đất nước chúng ta cũng chỉ có thể cử nữ nhân đến đây thôi! Các muội đã biết là ai sẽ đến chưa? – Tử Huyên nói trong thất vọng.

_ Ta là công chúa độc nhất của Sa Dương không có chị em gái, nên chỉ có thể là mẫu phi hoặc di nương đến thăm ta thôi! – Khuôn mặt tự hào, hãnh diện nói.

_ Bên ta thì chắc là tỉ tỉ của ta. Còn muội?

_ Ta... ta cũng không biết. – Nàng bối rối.

Trong lòng nàng có chút buồn, nàng thật sự không biết sẽ có ai đó tới đây thăm nàng hay không.

Cuộc nói chuyện kết thúc, 2 vị công chúa quay về phòng của mình, căn phòng của nàng lại trở về cảm giác tĩnh lặng, trống trải và cô đơn. Nàng bước đến khung cửa sổ, thời tiết ở Tây Lương này quả thật mát mẻ, những cơn gió lùa vào như phần nào xua đi nỗi cô đơn trong lòng nàng. Nhưng nghĩ tới những lời Tử Huyên nói nàng nhớ đến mẹ nàng, nhớ lại quá khứ của nàng...

Chapter
1 Chương 1: Tây Lương
2 Chương 2: Gặp gỡ
3 Chương 3 - 1: Quá khứ
4 Chương 3 - 2: Quá khứ
5 Chương 3 - 3: Quá khứ
6 Chương 4: Lễ vật
7 Chương 5: Bái đường
8 Chương 6: Châu Ninh
9 Chương 7: Dự Chương Vương phi
10 Chương 8: Thích
11 Chương 9: Thích khách
12 Chương 10: Sủng
13 Chương 11: Của hồi môn
14 Chương 12: Của tỉ
15 Chương 13: Chiến thần
16 Chương 14: Người trong lòng
17 Chương 15: Lý do
18 Chương 16: Động phòng
19 Chương 17: Gia yến
20 Chương 18: Uy vũ
21 Chương 19: Nạp thiếp
22 Chương 20: Gặp lại
23 Chương 21: Bí mật Vương thị
24 Chương 22: Tham vọng
25 Chương 23: Vĩnh biệt
26 Chương 24: Kế hoạch
27 Chương 25: Đại hỷ
28 Chương 26: Bắt cóc
29 Chương 27: Thay đổi
30 Chương 28: Rời bỏ
31 Chương 29: Sự thật
32 Chương 30: Loạn
33 Chương 31: Tạm biệt
34 Chương 32: Cẩu hoàng đế
35 Chương 33: Lời hứa
36 Chương 34: Dã tâm
37 Chương 35: Phản tặc
38 Chương 36: Tân Đế
39 Chương 37: Tái hôn
40 Chương 38: Náo hôn
41 Chương 39: Hồi ức
42 Chương 40: Biến cố
43 Chương 41: Trong sạch
44 Chương 42: Mất tích
45 Chương 43: Hòa thân
46 Chương 44: Lấy lòng
47 Chương 45: Nhiếp Chính Vương phi
48 Chương 46: Trắc phi
49 Chương 47: Tự do
50 Chương 48: Ước nguyện cuối cùng
Chapter

Updated 50 Episodes

1
Chương 1: Tây Lương
2
Chương 2: Gặp gỡ
3
Chương 3 - 1: Quá khứ
4
Chương 3 - 2: Quá khứ
5
Chương 3 - 3: Quá khứ
6
Chương 4: Lễ vật
7
Chương 5: Bái đường
8
Chương 6: Châu Ninh
9
Chương 7: Dự Chương Vương phi
10
Chương 8: Thích
11
Chương 9: Thích khách
12
Chương 10: Sủng
13
Chương 11: Của hồi môn
14
Chương 12: Của tỉ
15
Chương 13: Chiến thần
16
Chương 14: Người trong lòng
17
Chương 15: Lý do
18
Chương 16: Động phòng
19
Chương 17: Gia yến
20
Chương 18: Uy vũ
21
Chương 19: Nạp thiếp
22
Chương 20: Gặp lại
23
Chương 21: Bí mật Vương thị
24
Chương 22: Tham vọng
25
Chương 23: Vĩnh biệt
26
Chương 24: Kế hoạch
27
Chương 25: Đại hỷ
28
Chương 26: Bắt cóc
29
Chương 27: Thay đổi
30
Chương 28: Rời bỏ
31
Chương 29: Sự thật
32
Chương 30: Loạn
33
Chương 31: Tạm biệt
34
Chương 32: Cẩu hoàng đế
35
Chương 33: Lời hứa
36
Chương 34: Dã tâm
37
Chương 35: Phản tặc
38
Chương 36: Tân Đế
39
Chương 37: Tái hôn
40
Chương 38: Náo hôn
41
Chương 39: Hồi ức
42
Chương 40: Biến cố
43
Chương 41: Trong sạch
44
Chương 42: Mất tích
45
Chương 43: Hòa thân
46
Chương 44: Lấy lòng
47
Chương 45: Nhiếp Chính Vương phi
48
Chương 46: Trắc phi
49
Chương 47: Tự do
50
Chương 48: Ước nguyện cuối cùng

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play