Người Anh Yêu Chưa Từng Nghĩ Đến Anh.

Bất chợt một giọng nói nghiêm nghị vang lên khiến Tuệ Linh phải dừng bước: “Cô vì một bị rác đáng vứt đi mà khiến mình bị thương thì có đáng không?” 

“Cô là ai? Cô biết gì mà nói?”

Tuệ Linh hùng hổ tiến về phía Bảo Quyên, Bảo Quyên theo quán tính lùi về phía sau, Đây chính là điều mà cô cố tình sắp đặt. Một người tự tử vì tình chắc chắn người ấy sẽ rất quan trọng trong tâm trí người kia. Nói đúng hơn là người đó giống như tượng đài bất hủ, không thể xâm phạm đến trong lòng người đó.

Theo lý thuyết này, khi Bảo Quyên xuất phạm đến người đàn ông của Tuệ Linh, gọi hắn ta là bị rác thối đáng vứt đi thì ngay lập tức chọc giận Tuệ Linh. Khiến cô ấy mang tâm lý bảo vệ chồng, mà tiến lại phía Bảo Quyên muốn một trận sống mái với cô. Nhờ thế, đã cứu vãn được tình huống nguy hiểm trước mắt.

Phụ nữ chính là ngốc như vậy đó. Khi đã yêu một ai rồi cho dù bản thân có bị ngược đãi tinh thần và thể xác đến đâu cũng nguyện một lòng vì người mình yêu mà sống chết, không quan tâm đến mọi sự. Cách yêu này thật là mù quáng! 

“Tôi nói không phải sao? Một người đàn ông không thể bảo vệ vợ con mình, nghe lời nhân tình thì chẳng khác nào bị rác thối nên quăng càng xa càng tốt. Cô việc gì phải vì một người không đáng mà tự làm hại đến mình, làm đau lòng những người thật sự yêu thương cô.”

Bảo Quyên tiếp tục chất vấn Tuệ Linh bằng một giọng đanh thép. Cùng lúc đó, mấy nhân viên bảo hộ đã tiếp cận và xông đến giữ Tuệ Linh lại. Rất nhanh một bác sĩ cầm sẵn kim tiêm trên tay tiến đến tiêm vào người cô ta một liều thuốc an thần.

Tuệ Linh điên cuồng vùng vẫy, gào thét từ chối tiếp nhận điều trị: “Thả tôi ra, các người muốn làm gì tôi. Người đàn bà kia, cô là người xấu. Cô không được xúc phạm chồng tôi.”

Nhưng rất nhanh cô ta đã không thể la hét được nữa, thuốc an thần nhanh chóng phát huy tác dụng đẩy cô ấy vào tình trạng hôn mê, mất ý thức. Nhân viên y tế rất nhanh xuất hiện, bằng phương pháp nghiệp vụ, đưa cô ấy nằm lên băng ca. Bắt đầu thăm khám tại chỗ và tiến hành chuyền nước biển, chuyển về phòng hồi sức.

Người mẹ tội nghiệp của Tuệ Linh bấy giờ tiến về phía Bảo Quyên, đôi mắt nhạt nhoà, giọng nói nghẹn ngào cất lời cảm ơn: “Cảm ơn bác sĩ, may có bác sĩ xuất hiện kịp thời nếu không e rằng…” - Nói đến đây bà Mai không thể tiếp tục được nữa chỉ còn nghe lại tiếng khóc nấc nghẹt.

Điều này cũng dễ hiểu thôi. Thật không thể tưởng tượng nổi nếu lúc đó Bảo Quyên không xuất hiện và nói những lời kích thích Tuệ Linh khiến cô ta dừng lại hành động nguy hiểm của mình. Thì có lẽ lúc này bà Mai đã phải chứng kiến cảnh một xác hai mạng rồi. Khi ấy bà không biết phải sống tiếp như thế nào? Đối diện với sự thật ra sao? Đến bây giờ bà Mai vẫn chưa thể hoàn hồn.

Viện trưởng là một bác sĩ trẻ mới nhận chức, tuổi hơn ba mươi. (Mọi người cho mị giải thích chỗ này một chút, đây là một bệnh viện tư gia đình theo kiểu cha truyền con nối. Nên việc người cha nghỉ hưu giao lại bệnh viện cho con trai mình quản lý thừa kế là chuyện rất bình thường.) Cũng tiến về phía Bảo Quyên, mỉm cười, nói: “Bác sĩ Quyên, cô làm tốt lắm.”

“Là trách nhiệm của tôi mà.” - Cô bày ra nụ cười xã giao với viện trưởng.

Quay sang bà Mai, cô mỉm cười có vẻ thân thiện hơn, an ủi: “Mọi chuyện qua rồi bác gái không nên xúc động nữa. Chú ý giữ gìn sức khoẻ còn lo cho cô ấy đường dài nữa.”

Người phụ nữ sụt sùi: “Vâng, tôi biết rồi cảm ơn bác sĩ nhiều lắm. như e rằng con gái tôi sẽ còn suy nghĩ dại dột nữa thôi.”

“Bác yên tâm, con là bác sĩ tâm lý đã có bằng tốt nghiệp thạc sĩ tiến sĩ từ Ý. Với kinh nghiệm năm năm trong nghề của mình con tự tin có thể chữa lành những tổn thương tâm lý cho chị nhà. Bác không cần quá lo lắng.”

‘Được vậy thì tốt quá! Trăm sự tôi nhờ cậy bác sĩ hết á! Tôi cảm ơn bác sĩ nhiều lắm!” - Bà Mai liên tục cảm ơn rối rít.

“Không có gì đâu, bác không cần khách sáo như vậy. Đây là trách nhiệm và bổn phận của con mà. Nếu không còn gì nữa, bác nên trở về chăm sóc cho chị ấy đi. Con nghĩ chị ấy chắc cũng sắp tỉnh lại rồi đây.”

“Được được… Chào bác sĩ tôi đi.”

Đoạn, bà Mai quay đầu qua viện trưởng gật đầu ngỏ ý chào tạm biệt rồi mới rời đi.

Bấy giờ sân thượng còn lại chỉ có hai người. Viện trưởng Hàn Lâm mở lời: “Tài ăn nói của em càng ngày càng sắc bén nhỉ?” 

 Hai người vốn dĩ là bạn tốt, trước có cơ hội học chung với nhau ở nước ngoài. Hàn Lâm học trên Bảo Quyên một khoá. Chính anh là người ngỏ ý mời Bảo Quyên về làm việc cho mình sau khi ra trường.

“Đàn anh quá khen rồi.” - Hihi cô cười tươi, một nụ cười toả nắng có thể làm tan chảy tim ai.

Hàn Lâm bị nụ cười kia làm đứng hình mất năm giây, bất giác trái tim nơi ngực trái đập loạn. Cảm giác này hệt như lần đầu anh biết yêu, biết rung động trước một người con gái. Nhưng… tiếc là đường tình duyên của anh luôn gặp nhiều trắc trở. Người anh yêu chưa từng nghĩ đến anh.

Hot

Comments

Mira Hoang

Mira Hoang

tội nghiệp chàng trai ấy

2023-08-03

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play