[Đam Mỹ| Kinh Dị] Cầu Cơ
Trên phiên chợ lớn nhất thị trấn hôm nay đột nhiên xuất hiện một đoàn người lạ mặt, bọn họ ăn mặc thời trang, vác theo máy quay, nhìn ngó khắp nơi nhưng không mua gì cả. Đám người này là Nightmare team, một nhóm youtuber chuyên tới các vùng hoang vu hẻo lánh để kiếm đề tài câu views. Lần này, bọn họ dự định tới làng nghề điêu khắc đá truyền thống ở một huyện miền núi phía Tây Bắc, nơi nổi tiếng về những sản phẩm có khả năng giúp chủ nhân cầu được ước thấy. Nơi đây mặc dù xa xôi nhưng giao thương tương đối phát triển, đường xá đi lại thuận tiện, thị trấn giàu có, sầm uất. Làng nghề ở cách thị trấn rất xa, nằm sâu trong dãy núi, mỗi tuần người dân trong làng sẽ chở một chuyến hàng ra thị trấn rồi nhận đơn hàng mới về. Các gian hàng bày bán, tư vấn sản phẩm đều ở cả tại thị trấn, thương nhân hay khách vãng lai chẳng mấy người vào tận trong núi làm gì. Để tiếp cận những nghệ nhân và tìm hiểu tin đồn bùa ngải, cả nhóm phải tay xách nách mang, xắn quần xắn áo, chịu khổ ngồi trên chiếc xe cà tàng của người dân, đi thêm mấy chục cây số đường rừng núi xóc nảy, vào tận làng nghề.
Trên xe ban đầu còn ồn ào tiếng cười nói, một lúc sau mọi người đều mệt mỏi mà ngủ gà ngủ gật. Đi ô tô suốt đêm, bây giờ lại đi đường rừng, thể lực của mọi người hao tổn không ít. Cả nhóm dựa vào gối ngủ tranh thủ chợp mắt một chút.
Vũ Phong thì không ngủ được vì xe rung lắc dữ dội, cậu kê gối vào cổ, yên lặng nhìn ra bên ngoài. Cửa kính xe bám một lớp bụi dày trắng xóa nhưng vẫn nhìn thấy được những dãy núi trùng điệp trải dài ngút tầm mắt, không biết đâu là điểm dừng. Xung quanh không có dấu vết của con người, bốn bề là cây cối và đất đá, giống như chiếc xe đang đi vào một thế giới khác, xa rời nhân thế.
Chiếc xe đi qua một con đường mòn xuyên núi, ánh mặt trời chói chang bị những tán cây rậm rạp che khuất, không gian xung quanh trở nên âm u tăm tối, trong xe hoàn toàn yên tĩnh, giữa bốn bề vắng lặng chỉ có tiếng động cơ già cỗi rền rĩ cùng tiếng đá lạo xạo bị nghiền dưới bánh xe, đến tiếng hít thở cũng không nghe thấy, tự dưng đem tới cho Phong cảm giác lạnh cả sống lưng.
Bỗng nhiên, trên cửa kính trước mặt Vũ Phong xuất hiện một khuôn mặt trắng bệch cười nhăn nhở khiến cậu sợ hãi hét toáng lên ngã về phía sau, may mắn được Văn Quân đỡ lấy. Mọi người trên xe cũng vì tiếng hét của cậu mà thức dậy. Vũ Phong quay mặt về phía Văn Quân, mắt nhắm nghiền, run rẩy đến lợi hại:
- Có quỷ!
Nghe câu này, tất cả mọi người lập tức xôn xao, không ít người tỏ ra hoảng sợ. Đúng lúc ấy, một tràng cười vang lên, thì ra là bác tài xế. Ông nói:
- Mấy cậu thanh niên bây giờ lá gan nhỏ quá. Có thế mà cũng sợ xanh mặt. Nhìn ra ngoài xem có phải là quỷ không?
Mọi người theo lời bác tài nhìn ra ngoài, cảnh tượng kì dị khiến người ta nổi gai ốc.
Dọc đường xếp đầy những bức tượng bằng đá trắng cao bằng người thật, tất cả các bức tượng đều đang cười, đường nét trên gương mặt được điêu khắc tỉ mỉ sống động như thật, nhưng ngũ quan lại khắc họa theo chiều hướng phóng đại, có bức thì nụ cười rộng đến mang tai, có bức lại lồi ra hai con mắt, có bức thè ra chiếc lưỡi dài tới tận cổ,... Ánh mắt của chúng không hiểu sao khiến người ta có cảm giác đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe, xuyên qua cửa kính nhìn những người đang ngồi bên trong. Cảm giác rất quái đản.
Bác tài kể rằng, theo truyền thuyết, hơn nghìn năm trước có mối lương duyên giữa một cô gái trong làng với một vị công tử giàu có trên huyện. Đến ngày thành hôn, chú rể mang theo kiệu lớn tám người khiêng cùng năm trăm người đến rước dâu. Nhưng đoàn rước dâu ấy vĩnh viễn không bao giờ đến nơi. Họ cứ như vậy biến mất khỏi thế gian, tới xác cũng không tìm thấy. Từ đó, mỗi đêm ở trong rừng lại truyền ra tiếng kèn trống rền rĩ, tiếng cười nói râm ran như có đám cưới nào quanh đây. Điều đáng sợ là tiếng kèn trống ma quỷ ấy càng ngày càng gần, dường như sắp tiến vào trong làng khiến cả thôn đều sợ hãi mất ăn mất ngủ.
Lúc ấy trong làng có một bà đồng, bà ta bảo rằng đây có thể là vong hồn của đoàn rước dâu kia chưa được siêu thoát nên biến thành quỷ quấy phá, nay phải làm năm trăm pho tượng đá lớn bằng người thật, sau đó đặt dọc hai bên lối đi để hút vong hồn vào trong đó.
Nghe lời bà đồng, dân trong làng thức trắng mấy ngày đêm đục đẽo năm trăm pho tượng bằng đá trắng. Xong xuôi, bà đồng nghiền một cục bột lạ với máu chó mực, bôi lên gan bàn chân của các pho tượng, sau đó nhân lúc trời còn sáng, mọi người khiêng những pho tượng này vào rừng xếp dọc hai bên đường.
Bà đồng ở trong rừng một buổi chiều mới quay lại, không ai biết bà ta đã làm gì, nhưng quả thực sau hôm đó, tiếng kèn trống đã hoàn toàn biến mất, người dân tiếp tục an ổn làm ăn.
Nghe xong câu chuyện, mặc cho bác tài vẫn cười ha hả, cả team cảm thấy còn đáng sợ hơn, tưởng tượng bên trong những pho tượng kì quái kia là những vong hồn người chết, ai ai cũng lạnh cả gáy. Văn Quân gan lớn, liền đùa một câu để xoa dịu không khí, cũng như trấn an người em trai đang run rẩy trong lòng:
- Chỉ là mấy cái truyền thuyết dọa người thôi\, có là hoàng đế chắc gì đã được đoàn rước dâu tới năm trăm người chứ. Biết đâu đây là sản phẩm lỗi không ai mua nên dân đổ bỏ ra đây đấy.
Mọi người trên xe nghe vậy cũng cười một tiếng, còn quay sang kể cho nhau nghe những câu chuyện kinh dị ở quê mình. Chỉ có Vũ Phong vẫn vùi đầu vào người Văn Quân không dám ngẩng lên, vì cậu thực sự nghe thấy tiếng kèn đồng văng vẳng.
Ra khỏi rừng là tới làng nghề. Đỗ Phương là trưởng nhóm, anh hỏi đường tới nhà trưởng thôn để xin hỗ trợ. Nơi này tuy ở sâu trong núi nhưng giao thương phát triển, người dân cũng tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, biết có chương trình đến quay phim, trưởng thôn rất hồ hởi đón tiếp. Một thời gian dài ở trên xe cảm thấy ngột ngạt bí bách, Vũ Phong đi ra một góc vắng người hít thở không khí rừng núi trong lành tươi mát. Đột nhiên, cậu cảm thấy dường như có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt sắc lạnh như dao khiến sau gáy cậu cũng đau buốt. Một bàn tay đặt lên vai Vũ Phong khiến cậu giật nảy mình. Văn Quân toe toét cười:
- Sao thế? Lại nhìn thấy cái gì đáng sợ hả? Đi tập trung theo đoàn kìa.
Vũ Phong yếu ớt mỉm cười rồi đi theo sau Văn Quân, dáng vẻ cao lớn của anh khiến cậu an tâm phần nào. Lúc này cũng không còn sớm nữa, ở miền núi trời rất nhanh tối, sương mù từ lúc nào đã rơi xuống mù mịt, phủ trắng xóa cả núi rừng. Đỗ Phương cùng trưởng thôn đi quanh làng một vòng, được ông giới thiệu cho các địa điểm chính. Sau khi anh sắp xếp các phân cảnh, trao đổi cùng cả team một lượt thì trời cũng tối mịt. Mọi người đi ăn uống rồi nghỉ ngơi, sáng hôm sau sẽ bắt đầu quay.
Làng nghề này không hoạt động du lịch nên ít khi đón khách bên ngoài, trong làng cũng không xây dựng nhà khách, cả team chia nhau ra ở nhờ nhà dân. Bốn người Đỗ Phương, Trần Khải, Văn Quân, Vũ Phong ở tại nhà trưởng thôn.
Những ngôi nhà ở đây có lẽ đã được xây lâu lắm rồi, bậc thềm xếp bằng đá, tường bằng gạch nung, mái ngói cũ kĩ rêu phong. Bốn anh em đều thuộc kiểu dễ dãi, chẳng đòi hỏi gì nhiều, nhưng thực sự mấy bộ chăn đệm cho khách đã xếp xó từ lâu của ngài trưởng thôn bốc lên mùi ẩm mốc khiến họ đã chui vào chăn mà không thể ngủ được.
Trong lúc nhàm chán, Văn Quân bỗng nghĩ ra một ý tưởng hay ho, liền nói với mọi người:
- Nghe nói ở những nơi rừng rú hoang vu thế này rất dễ gặp quỷ. Hay chúng ta thử xem có gọi được quỷ lên không.
Nghe đến quỷ, Vũ Phong mặt mày tái xanh, lập tức phản đối. Tưởng rằng hai người anh lớn còn lại sẽ nghe theo mình, ai dè họ cũng không ngủ được, nhàm chán theo Văn Quân chơi trò gọi quỷ.
Văn Quân nói trò này tên là cầu cơ, anh ta lấy một tờ giấy to, vẽ ra một bàn cầu cơ. Sau đó thắp lên một ngọn nến, cắm một nén hương vào trong lon sữa bò, rồi đặt một đồng xu vào giữa tờ giấy.
Đỗ Phương cùng Trần Khải ngồi xung quanh, Vũ Phong thì thu lu trong góc, quấn chặt chăn, nhưng vẫn tò mò hé mắt ra xem các anh chơi trò gì.
Chiếc đèn bóng tròn duy nhất trong phòng đã được tắt đi. Căn phòng trở nên âm u tăm tối, chỉ còn ánh nến leo lét yếu ớt hắt lên tường mấy bóng người quỷ dị. Gió đêm luồn qua khe tường lùa vào trong phòng khiến ánh lửa lập lòe nhảy múa, những bóng người trên tường cũng trở nên biến dạng, méo mó, vặn vẹo.
Văn Quân bảo mọi người đặt một ngón tay lên đồng xu, bản thân thì lầm bầm đọc một bài khấn tự nghĩ ra.
Thiên linh linh, địa linh linh
Oan hồn vất vưởng, đừng đi linh tinh
Ngồi xuống đây cùng chúng ta trò chuyện
Cô hồn dã quỷ, mau mau hiển linhKhông gian chìm vào yên lặng.
Đỗ Phương định lên tiếng cười nhạo, Văn Quân liền suỵt một tiếng. Đồng xu dưới tay ba người từ từ di chuyển trên tờ giấy.
"Xin chào"
Văn Quân nhe răng cười, hỏi:
- Ngươi là quỷ phải không?
Đồng xu lập tức di chuyển đến chữ "Đúng vậy"
- Ngươi tên gì?
Đồng xu dừng lại một lát như đang nghĩ ngợi, sau đó chạy tán loạn một vòng trên trang giấy, cuối cùng xếp thành mấy chữ.
"Lê Hoàng"
Mọi người bắt đầu hứng khởi, Trần Khải hỏi:
- Sao ngươi còn chưa đi đầu thai? Ở nhân gian vương vấn chuyện gì sao?
Đồng xu đáp:
"Chờ người"
- Ngươi chờ ai?
"Cô dâu"
- Con quỷ này chung tình quá nhỉ? - Đỗ Phương lên tiếng - Mà người nó chờ chết được mấy đời rồi ấy chứ.
Văn Quân liếc nhìn Vũ Phong đang run lập cập trong góc phòng, tự dưng muốn đùa giỡn cậu, liền nói:
- Bọn ta cho ngươi một cô dâu\, ngươi có chịu không?
Đồng xu lập tức di chuyển vào chữ "Được"
Văn Quân lại tiếp:
- Giờ ngươi thích người nào\, chúng ta sẽ gả cho ngươi người đó.
Đồng xu liền không do dự chỉ vào từng chữ:
"Vũ Phong"
Đột nhiên nến tắt phụt đi, căn phòng tối om như hũ nút, một tiếng rú man rợ cất lên, theo đó là một tràng cười sằng sặc.
Vũ Phong sợ hãi hét ầm lên. Lúc này đèn điện bật sáng, Đỗ Phương vội vàng chạy lại dỗ dành:
- Đừng sợ\, đừng sợ. Là giả đấy\, do Văn Quân muốn trêu em thôi.
Văn Quân ngoác miệng cười, khuôn mặt béo núc ních rung rung:
- Đúng đúng\, là do anh tự di chuyển đồng xu đấy\, làm gì có ma quỷ gì ở đây chứ.
Vũ Phong thò đầu lên khỏi chăn, vành mắt đỏ ửng, rõ ràng bị dọa đến phát khóc. Mấy người anh này thật quá đáng, biết cậu nhát gan còn thích trêu chọc, nhất là Văn Quân vẫn có vẻ khoái chí với trò đùa vừa rồi lắm.
Đỗ Phương ra dáng anh cả, mắng Văn Quân một trận vì nghịch dại, bắt anh ta dẹp hết bàn cầu cơ vớ vẩn kia đi rồi đi ngủ.
Nằm trong chăn, Văn Quân vẫn cười rúc rích, vẻ mặt kinh hoảng vừa rồi của Phong thật đáng tiền mà. Trần Khải liền quay sang thì thầm:
- Cậu cũng đùa hơi quá rồi đấy\, xem thằng bé sợ tới tái mét mặt kìa. Mà cậu nghĩ đâu ra cái tên Lê Hoàng vậy?
Văn Quân nghi hoặc hỏi:
- Không phải lúc đó là anh di chuyển đồng xu sao?
Trần Khải lắc đầu:
- Không phải tôi.
- Vậy chắc là anh Phương rồi.
Hai người gật gù, sau đó cũng không nghĩ nhiều, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Vũ Phong lại không thể dễ dàng ngủ như vậy. Cậu cứ trằn trọc lăn hết bên này sang bên kia, chui trong chăn thì bị mùi ẩm mốc làm cho không thở được, thò đầu ra ngoài lại sợ nhìn thấy những thứ khủng khiếp, chỉ biết nhắm chặt mắt lại, cố gắng ép mình vào giấc ngủ.
Bỗng nhiên, từ xa văng vẳng vọng lại tiếng kèn đồng, âm thanh như có như không, lúc tụ lại lúc tan ra, mơ mơ hồ hồ. Rồi tiếng kèn trống ngày càng rõ ràng, Vũ Phong muốn phớt lờ cũng không được, đây rõ ràng là tiếng kèn trong đám rước dâu thời xưa, âm thanh rộn ràng vang vọng. Câu chuyện về đám rước ma quỷ mà bác tài kể sáng nay lại hiện về trong đầu Vũ Phong, cậu cảm thấy từ đầu đến mũi chân đều lạnh toát, bàn tay cũng nhớp nháp mồ hôi.
Tiếng kèn trống càng ngày càng gần, dường như đoàn rước dâu đã tiến vào trong làng, tiếng bước chân dồn dập, tiếng người cười nói xì xào. Vũ Phong vội vàng quơ tay tìm Đỗ Phương, muốn đánh thức anh dậy, nhưng tìm mãi chỉ thấy chăn chiếu lạnh lẽo. Cậu mở choàng mắt ra, cả căn phòng chỉ còn một mình cậu.
Đoàn rước dâu ma quỷ đã đến ngay bên ngoài cửa, tiếng kèn đồng the thé đâm vào tai Vũ Phong đến nhức buốt, cậu bịt chặt tai lại, chui vào trong chăn, ôm lấy bản thân, hi vọng đám rước ma kia sớm đi.
Một lúc sau, tiếng kèn đột nhiên im bặt. Nhưng Vũ Phong lại nghe tiếng cửa gỗ bên ngoài kẽo kẹt mở ra. Một luồng khí lạnh tràn vào mang theo mùi hương trầm cùng tro than.
Trên nền nhà vang lên tiếng cồm cộp, cồm cộp.
Có ai đó đang tiến vào trong phòng.
Tiếng cồm cộp đến trước cửa phòng ngủ thì dừng lại. Sau đó, là tiếng gõ cửa.
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa ngay sát bên tai khiến Vũ Phong sợ tới mức tim cũng ngừng đập, không thể thở nổi. Cậu cố gắng co người lại, ước gì có thể co đến mức nhỏ xíu xiu rồi biến mất khỏi nơi này.
Tiếng gõ cửa từ chậm rãi rồi nhanh dần, người ngoài cửa dường như đã mất kiên nhẫn, tiếng đập cửa càng dồn dập, giống như muốn đập tan chiếc cửa gỗ cũ kĩ ra.
Sau đó tiếng đập cửa lại im bặt.
Tiếng then cửa từ từ được đẩy ra, rơi xuống nền nhà vang lên một âm thanh khô khốc.
Cánh cửa phòng ngủ cuối cùng cũng kèn kẹt mở.
Vũ Phong có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của một người, không, một "thứ gì đó" ở trong phòng, nó đang từ từ tiến lại gần giường.
Thời gian dường như đông cứng lại.
Vũ Phong ước gì mình có thể ngất đi.
Ván giường kêu lên cọt kẹt.
Thứ đó đã bò lên giường rồi.
Một giọng nói cất lên, xa xôi, mơ hồ, lạnh lẽo như từ âm ti địa ngục tràn về.
"Tìm thấy em rồi"
Sau đó, chăn của Vũ Phong bị lật tung ra. Cậu ôm đầu gào thét thảm thiết.
- Phong! Phong! Tỉnh! Tỉnh!
Vũ Phong giãy dụa một hồi mới từ cơn ác mộng mơ màng tỉnh lại, cả người cậu ướt sũng mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt như mất sạch sinh khí. Văn Quân đỡ cậu trong lòng, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng, Đỗ Phương được thể mắng anh về chuyện đêm qua.
Vũ Phong thất thần nhìn quanh, trời đã sáng rồi, mọi người đều ở đây,... Vậy tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng thực sự quá chân thực. Cậu thậm chí vẫn còn cảm giác bàn tay của thứ đó vương trên tay mình.
Cậu đưa tay lên, trên cổ tay là một chiếc vòng tết bằng dây đỏ rực cùng những hạt đá trơn bóng. Trần Khải để ý tới ánh mắt kinh hãi của Vũ Phong khi nhìn chiếc vòng, liền lên tiếng trấn an:
- Đây là quà của thôn trưởng cho chúng ta đấy. Nghe nói có thể trừ tà\, mỗi người đều đeo một cái.
Nói rồi giơ chiếc vòng tương tự trên tay mình lên cho cậu xem.
Vũ Phong thấy vậy, sợ hãi trong lòng cũng giảm xuống, cựa mình ngồi dậy sửa soạn chuẩn bị quay chương trình.
Có điều cậu không để ý rằng, vòng tay của mọi người đều dùng chỉ đen, chỉ có mình cậu là được tết bằng chỉ đỏ.
Updated 40 Episodes
Comments
minh nguyệt :33
thiên a~ mới đọc cháp 1 mà mê vãi , tui rất thích thể loại đam mỹ kinh dị ngưng ít lắm đang tìm ai ngờ gặp đc truyên này quốn , meeeeeeeeeee~
2024-07-27
3
sbididopdop
:)
2024-11-12
0
tiểu cô nương nhà bên
.
2024-09-10
1