Tùy Lâu rời đi, khắp biệt thự Trịnh gia cũng dần mất bóng những người đàn ông mặc vest đen cao lớn mà lạnh lẽo.
Cho đến khi người của bang Hắc Dực rút lui hết ra khỏi địa phận của Trịnh gia thì Trịnh Tiêu Sách mới nhẹ thở phào một hơi.
Trong thư phòng uy nghiêm mang theo kiến trúc hơi hướng cổ xưa, Trịnh Tiêu Sách sớm cho người đưa Leila về nghỉ ngơi.
Trịnh Tiêu Nam cũng đuổi Lê Khắc Nhã và Trịnh Khắc Tư rời đi tự mình tìm Trịnh lão thái gia bàn bạc lại vấn đề hôn sự.
"Ba, người cũng rõ Leila có bệnh nếu gả nó cho Tùy Lâu chẳng phải là Trịnh gia ta đang vả vào mặt bang Hắc Dực sao?"
Trịnh Tiêu Sách chậm rãi rót trà thưởng thức, ông cười nhạt ánh mắt như nhìn thấu con trai mình.
"Vậy ý anh nên gả Khắc Tư cho Tùy Lâu để anh nâng cao thêm địa vị của mình? Già này chưa chết mà anh đã nôn nóng thế sao?"
Trịnh Tiêu Nam cụp mắt che đi mọi tia tính toán trong ánh mắt.
"Con chỉ cảm thấy Tùy Lâu muốn có toàn bộ bản thiết kế súng óng hoàn hảo nhất của Trịnh gia ta thì phải đổi lấy với lợi ích ngang bằng nó, Khắc Tư thông minh lanh lợi nếu thật sự gả đi sẽ có thể giúp nhà ta nhiều hơn là Leila."
"Hừ!"
Trịnh Tiêu Sách hừ lạnh đặt mạnh tách ra xuống bàn gỗ.
"Thứ Tùy Lâu muốn là tâm huyết cả đời của ta, ta muốn dùng nó như thế nào không đến phiên anh chỉ bảo đâu!"
"Nhưng ba, một đứa chậm phát triển trí tuệ như Leila gả đi chỉ thêm mất mặt gia tộc ta mà thôi!"
"Đủ rồi!"
Trịnh Tiêu Sách quát một tiếng trực tiếp nện tách ra xuống sàn nhà khiến nó vỡ tan.
"Trịnh Tiêu Nam, anh đừng quên Leila cũng là con của anh. Mẹ nó đã không còn nên ta trải sẵn đường đi cho nó, còn anh ngẫm lại xem bản thân mình thế nào hả?"
Trịnh Tiêu Nam cắn răng nhìn tách trà vỡ nát cách chân mình chưa đến ba gang tay, ánh mắt dần trở nên phẫn nộ và âm trầm.
"Ba đừng nhắc đến người đàn bà đó với con, hay ba vẫn còn thương sót cô ta và Trịnh Tiêu Phàm, hai kẻ làm ô nhục thanh danh Trịnh gia! Trong lòng ba mãi mãi cũng chẳng xem con là con trai!"
Nhắc đến con dâu trưởng cùng con trai út quá cố, thân thể già nua của Trịnh Tiêu Sách thoáng lung lây như sắp ngã, ông run giọng nghiến răng nói:
"Trịnh Tiêu Nam, anh cút ra khỏi đây cho ta. Về mà đặt tay lên ngực mình ngẫm lại xem bên trong đó trái tim là đỏ hay đen. Ta không muốn nói nhiều với anh, đồ mà Tùy Lâu muốn hơn phân nửa cũng là máu của gia tộc mẹ Leila bỏ ra bảo vệ, nay ta dùng nó để lấy một cái hôn ước cho con bé, anh không thể cũng không có quyền lên tiếng ở đây!"
Trịnh Tiêu Nam nghiến chặt quai hàm lạnh lùng nhìn cha mình.
"Ba, mong người sẽ không hối hận về quyết định ngày hôm nay của mình."
Trịnh Tiêu Nam dứt khoát đứng lên rời đi bỏ lại Trịnh Tiêu Sách sắc mặt lúc trắng lúc xanh, ánh mắt già nua hiện lên sự tang thương không nguôi ngoai, ngực nhói lên từng cơn đau quặn thắt.
Trịnh Tiêu Sách khó nhọc tìm thuốc trong túi áo, ông lão tự mình uống hai viên thuốc rồi cố cắn răng nhịn xuống cơn đau.
Trên trán đầy nếp nhăn và đồi mồi của ông thoáng chốc thấm đẫm mồ hôi, Trịnh Tiêu Sách mệt mỏi nằm xuống sofa.
10 năm, con dâu cùng con trai sống chết không rõ, cháu gái thất lạc 6 năm lúc tìm về thì đã trở thành một đứa trẻ vĩnh viễn không thể lớn.
Trịnh Tiêu Sách biết mọi chuyện chắc chắn vẫn còn rất nhiều uẩn khúc, nhưng thời gian của ông không còn nhiều hôn sự lần này là cơ hội duy nhất mà ông có thể nắm giữ.
Đoàng!
Tia sét xé ngang bầu trời, một cơn mưa lại tiếp tục trút xuống không ngừng.
Chiếc xe hơi màu đen như hoà mình trong đêm tối, Tuỳ Lâu chống tay bên cửa sổ hờ hững nhìn mưa rơi vẻ mặt không chút cảm xúc.
Phong Nhất đưa qua cho anh một tách trà nóng, thấy thế khẽ thấp giọng hỏi:
"Lão đại, anh thật sự chấp nhận mối hôn sự này sao? Trịnh đại tiểu thư kia..."
Phong Nhất ngập ngừng không biết có nên nói thẳng là nhìn Leila hơi đần hay không.
Tùy Lâu nhận lấy tách trà nóng nhẹ thổi hai hơi nhấp một ngụm nhỏ, trong khói nóng lượng lờ đôi mắt sắc bén của người đàn ông khẽ loé lên tia ý vị sâu xa.
"Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, rước về cứ xem nuôi thêm một miệng ăn là được."
Phong Nhất im lặng không trả lời, anh thầm nhủ lão đại hình như đã xem nhẹ giấy trắng mực đen rồi.
Mà thôi, đối với bang Hắc Dực một tờ giấy đăng ký kết hôn cũng chẳng hề gì. Làm sao sánh bằng bảng thiết kế súng óng tinh vi kia!
Bỗng Phong Nhất thấy Tùy Lâu chợt nhíu nhẹ mày lại, anh thả tách trà xuống bàn khẽ tặc lưỡi nói:
"Có điều, phiền phức thật!"
Updated 75 Episodes
Comments
Tiệm Kem 9597
nghĩ thôi đừng nói ra=))
2024-08-07
2
🔥陈庄⭐
hay
2024-07-18
0
🫧amulets🇹🇭
hông đưa con Leila đi thì lúc toai chết các người sẽ hành con nhỏ sống ko bằng chết
2024-06-08
4