"Ở trên giường tôi cô cũng dám lơ là?"
"A!" Thẩm Niệm Tuyết bừng tỉnh, mắt lệ mở lớn, bấy giờ mới chậm chạp tiếng, "Tôi không..."
"Câm miệng! Cô ngoại trừ viện lí do còn có thể làm gì khác?"
Hoắc Nghiêu hừ mạnh, ánh nhìn thờ ơ chậm rãi quét sạch từ trên xuống dưới cơ thể trần như nhộng của cô. Thẩm Niệm Tuyết bị hắn nhìn chằm chằm cũng hơi mất tự nhiên, cô khẽ dịch người vào trong nhưng lại vô tình đụng trúng thứ gì đó rắn rỏi, to lớn.
"Hừm...!" Hoắc Nghiêu hít mạnh một hơi, đáy mắt phủ lên một tầng dục vọng.
Thôi xong! Thẩm Niệm Tuyết trợn tròn mắt, cô vậy mà đụng trúng thứ không nên đụng rồi!
Nhưng mà kích thước như vậy, có phải là to quá rồi không?
Ý nghĩ điên rồ này chỉ xẹt qua một vài giây trong đầu Thẩm Niệm Tuyết, cô điên cuồng lắc đầu muốn vứt hết mấy suy nghĩ không đứng đắn trong đại não.
Bây giờ đã là lúc nào mà cô còn có tâm trạng "hỏi thăm" tiểu huynh đệ của Hoắc Nghiêu chứ?
"Dạng chân ra!" Hoắc Nghiêu đen mặt ra lệnh.
Thẩm Niệm Tuyết há họng mất vài giây mới kịp tiêu hoá được những gì Hoắc Nghiêu vừa nói. Người đàn ông này vui buồn thất thường, lúc không vui có thể dùng lời nói thản nhiên vô thức làm tổn thương người khác.
Khuôn mặt quen thuộc cùng với giọng nói trầm thấp kia, mang lại cho cô cảm giác rất đỗi xa lạ. Dù gì cô cũng là một người con gái, lời lẽ như vậy đối với cô là sự sỉ nhục lớn đến mức nào!
Không để Thẩm Niệm Tuyết có thời gian suy nghĩ lung tung, Hoắc Nghiêu đã nhanh chóng chen vào giữa hai chân cô, động tác thô bạo mở rộng hết cỡ.
Người đàn ông cầm lấy vật to lớn, không nói hai lời lập tức đâm mạnh vào.
"Aaaa... !"
Thẩm Niệm Tuyết kêu lên thất thanh, cảm giác đau đớn lúc này có thể khiến cô chết đi sống lại.
Không hề có màn dạo đầu, càng không có những cái hôn an ủi.
Chất lỏng màu đỏ nhạt từ giữa hai chân cô rỏ xuống, lần đầu tiên của cô cứ thế mất đi trong những tiếng thét đau đớn, những tiếng kêu rên và cả những giọt nước mắt chỉ dám rơi xuống âm thầm.
Hoắc Nghiêu lạnh lùng liếc nhìn cô, khuôn mặt Thẩm Niệm Tuyết giờ đây tái nhợt, hai bàn tay nắm chặt ga giường lộ ra những khớp xương gầy gò, xanh xao.
Thẩm Niệm Tuyết mở to mắt nhìn lên trần nhà, đầu ngón chân quặp chặt lại, chỉ có bầu ngực phập phồng lên xuống là tố cáo cô đã sợ hãi đến mức nào.
Nhưng cho dù cô có sợ đến mức nào cũng không hề cầu xin hắn dừng lại.
Hoắc Nghiêu đúng là đã bị bộ dạng này của cô chọc tức, hắn điên cuồng dùng hàm răng sắc nhọn liên tục để lại trên người cô những dấu vết khó nói.
Thẩm Niệm Tuyết chịu đau liên tục xê dịch người, thấy vậy Hoắc Nghiêu lập tức giật lấy cà vạt đè lại hai cánh tay đang muốn làm loạn của cô trên đỉnh đầu, lại há miệng cắn mạnh xuống xương quai xanh. Xúc cảm mềm mại ập đến khiến hắn sung sướng đến phát điên, bên dưới chịu kích thích quá độ lại càng ra sức chọc ra rút vào.
"Mở miệng ra! Rên to lên, tôi không thích làm tình với một khúc gỗ!”
Lời nói vừa dứt hắn lại mở rộng hai chân cô ra vắt ngang hông mình, nơi tư mật cứ thế lộ ra hai bộ vị đang quấn chặt lấy nhau, mỗi một lần hắn đỉnh vào sâu nhất lại kéo theo dâm thủy chảy ra ồ ạt.
Hai mắt Thẩm Niệm Tuyết mở lớn oằn mình chống lại từng đợt xâm lược thô bạo của người kia, hai bầu ngực bị vần vũ đến biến dạng. Hoắc Nghiêu từ đầu đến cuối chỉ nhìn cô bằng ánh mắt thờ ơ, hắn ưỡn hông để vật nam tính đi vào sâu bên trong nhất.
"Ưm ưm… a hức…!" Từ kẽ môi xinh đẹp bật thốt ra mấy tiếng rên rỉ yêu kiều, Thẩm Niệm Tuyết tức khắc đưa tay lên bịt miệng, chỉ sợ dáng vẻ bây giờ của cô càng khiến Hoắc Nghiêu thêm gai mắt.
Phía dưới phải hứng chịu từng đợt tấn công dồn dập như vũ bão, Hoắc Nghiêu quyết không để cô có thời gian nghỉ ngơi, thứ thô to vừa được rút ra đã lại lăm le men theo lối mòn tìm đến vách thịt chật hẹp.
"Ưm ưm.. đau quá…"
"Em đau quá A Nghiêu…!" Thẩm Niệm Tuyết lần đầu trải qua chuyện này, đau đến mức chảy nước mắt, cô không nhịn được nhỏ giọng kêu.
"Thẩm Niệm Tuyết, cô cũng biết đau sao?" Người đàn ông cười lạnh, hoàn toàn không vì câu nói xin tha kia mà nương tay.
Nếu đã biết đau thì tại sao năm xưa lại đối xử với hắn như vậy, rõ ràng cô biết khi đó hắn yêu cô nhiều đến mức nào, ngay cả lòng tự tôn cũng nguyện ý vì cô mà vứt bỏ.
Vậy mà người phụ nữ lòng dạ sắt đá này nói không cần liền không cần, nói vứt là vứt, cô vốn dĩ chẳng coi tình cảm của hắn đáng giá một xu.
Hoắc Nghiêu càng nghĩ càng cảm thấy phẫn nộ, hắn nghiến răng trút hết cơn tức giận trong lòng xuống thân thể mềm yếu của cô.
Theo mỗi lần va chạm mạnh mẽ của người đàn ông, thân thể Thẩm Niệm Tuyết Như bị xé ra trăm mảnh. Cô vô lực nằm nhoài trên chiếc giường lớn, phía dưới liên tục bị tra tấn bởi thứ to lớn kia.
Hoắc Nghiêu lại càng không có ý định buông tha cho cô, vẻ mặt thống khổ của Thẩm Niệm Tuyết khiến hắn thấy hả hê, động tác ngày một thô bạo.
Vật nam tính vẫn chôn ở giữa hai chân cô, tham lam xúc cảm mềm mại, ấm nóng. Hoắc Nghiêu khẽ động eo, vách thịt trơn trượt lập tức cắn nuốt không tha "tiểu huynh đệ" khiến hắn sướng run người.
"Thẩm Niệm Tuyết, cô biết bản thân bây giờ có dáng vẻ gì không?" Trong cơn khoái cảm tột độ, Hoắc Nghiêu bất chợt cúi xuống cắn mạnh lên vành tai cô.
Thẩm Niệm Tuyết mặt mày tái nhợt, mồ hôi trên trán chảy xuống không ngừng, cả người mê man chỉ biết cào mạnh lên tấm lưng to lớn của người đàn ông.
Cô muốn hắn cũng phải nếm trải một phần vạn nỗi đau của cô bây giờ.
Người đàn ông hoàn toàn không để ý đến chút công phu mèo cào của cô, hắn nhếch môi thấp giọng nói tiếp.
"Cô chẳng khác gì loại phụ nữ vẫn hay trèo lên giường tôi..."
"Đều đê tiện như nhau!"
Dường như nói lời tổn thương cô khiến Hoắc Nghiêu có thể trút được hết bực dọc trong lòng. Hắn sảng khoái gầm lên một tiếng, động tác thô bạo lật cô nằm úp xuống giường. Hắn kéo hai chân cô lên cao, nơi tư mật chịu tra tấn dữ dội vẫn còn đang thoi thóp, vật nam tính được đà mạnh mẽ đâm thật sâu vào trong tiểu huyệt.
"A... đau quá...!" Cô gái hoàn toàn không thể tưởng tượng được phương thức xâm chiếm này, cặp mắt hạnh tức khắc mở lớn, hai hàng lệ ướt đẫm khuôn mặt
Updated 29 Episodes
Comments
Không Biết
rên to lên, quắt the:)
2024-01-31
0