Chương 14 : Điều không thể ngờ

Mỹ Vân cầm trên tay sấp hồ sơ quăng trên bàn.

- Đây là tất cả đơn từ tố cáo của những người từng là nạn nhân của Tony, cộng với lời thú tội của anh ta, vậy đã đủ làm anh hài lòng chưa?

"..." Khải Dương im lặng, hỏi anh hài lòng không?, có chứ anh vô cùng hài lòng là khác. Hài lòng vì Tony được phán đúng người đúng tội, chứ không phải hài lòng vì hạch sách Mỹ Vân thành công. Nguyên tắc vẫn là nguyên tắc, dù có quy củ hay cứng nhắc thì cũng không thay đổi. Với anh tai nghe mắt thấy chưa chắc đã là sự thật.

- Tôi nói anh nghe, dành thời gian quan tâm tới mẹ mình đi, đừng chỉ biết trì triết tôi.

Bập...

- Đừng nhắc tới bà ấy trước mặt tôi! - Khải Dương tức giận quát lớn.

Có cần căng thẳng vậy không, anh dọa chết đứa con gái mạnh mẽ với tâm hồn mỏng manh như Mỹ Vân rồi đó. Thật sự sốc, vì đây là lần đầu tiên Mỹ Vân thấy Khải Dương tỏ vẻ giận dữ đến vậy. Xem ra Mỹ Vân đã chọc nhằm đối tượng, nhưng không phải không thú vị, ít ra cô cũng tìm thấy điểm yếu của vị sếp tảng băng này.

Reng..reng..

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ, rất nhanh cả hai vội đi. Có án!

Công ty giải trí Cầu Vồng....

- Vô dụng, chẳng ra tích sự gì cả, đây là quảng cáo sao? Không khác gì rao bán ở chợ búa.

Bà Quỳnh thẳng tay quơ chiếc laptop xuống đất, vỡ tan tành, trong cơn giận dữ, bà nhìn người trước mặt với vẻ không hài lòng. Bao nhiêu kỳ vọng bà đặt vào Mỹ Mỹ, thậm chí dọn đường đi một cách sạch sẽ, chỉ để Mỹ Mỹ thực sự tỏa sáng. Nhưng đến nay bà phải công nhận một điều, năng lực của Mỹ Mỹ không bằng Tú Ngân. Một lần nữa bà cân nhắc, việc lựa chọn Mỹ Mỹ đại diện cho thương hiệu tiếp theo hay giữ Tú Ngân ở lại. Liệu rằng sau bao sóng gió, Tú Ngân có đồng ý?

Cảm giác mình bị ruồng bỏ, nói đúng hơn chỉ là con chốt thí trong tay người khác, Mỹ Mỹ không khỏi tức giận. Trước mặt bà Quỳnh, cô run sợ, không dám lên tiếng để mặc bà la mắng, nhưng sâu trong lòng đã vươn lên hàng ngàn tia sắc nhọn và thầm chửi rủa bà tệ hại. Những gì cô không có được thì người khác cũng đừng hòng có.

- Ra ngoài đi! Xem lại cách làm việc của mình, thấy không được thì tôi sẽ để Tú Ngân làm điều đó.

- Con không đồng ý! - Thúy Hiên từ ngoài bước vào, vừa lúc nghe được câu chuyện, cô lập tức phản đối.

- Chuyện này không tới phiên con lên tiếng.

- Mỹ Mỹ và Tú Ngân là con người chứ không phải món hàng, mẹ lựa chọn rồi không vừa ý có thể đổi trả.

- Mẹ sẽ đích thân nói chuyện với Tú Ngân, mẹ không tin là con bé không muốn quay lại showbiz.

Không ngờ trước mặt Mỹ Mỹ bà có thể thốt lên lời không có lòng tự trọng đến vậy. Mỹ Mỹ liền đùng đùng bỏ ra ngoài. Chính bà Quỳnh là người trục xuất Tú Ngân, giờ còn mạnh miệng tuyên bố rước Tú Ngân về. Vậy còn Mỹ Mỹ là gì? Một món hàng không còn dùng nữa thẳng tay ném đi không chút thương tiếc. Mỹ Mỹ càng căm giận, cô hận người đã cướp đi vị trí của cô trong lòng khán giả, đáng lẽ cô xứng đáng nhận được nhiều hơn thế.

Sau đó một tuần, Tú Ngân nhận được rất nhiều lời động viên khích lệ, họ mong muốn sớm thấy cô trở lại trên màn ảnh nhỏ. Thậm chí có nhiều quà cáp từ Fan gửi tới. Tuy tinh thần Tú Ngân chưa ổn định nhưng với tình yêu mến của khán giả, cô như có thêm sức mạnh và động lực để bước tiếp.

Tối đó, Tú Ngân ôm con búp bê được Fan xa gửi tặng, một người dấu tên nhưng viết tâm thư rất dài, khi cô đọc xong đã không kìm được nước mắt.

Lần đầu tiên, cô nhận được quà là con búp bê, trông giống như một đứa bé sơ sinh vài tháng tuổi, có hơi bất ngờ nhưng đây là tâm ý của Fan cô không nỡ từ chối. Tú Ngân say sưa trong giấc ngủ, ôm chặt búp bê như chính con của mình.

Nửa đêm, bản năng làm mẹ trỗi dậy. Khi đứa trẻ cất tiếng khóc oe oe, cô lo lắng cứ bế nó mãi trên tay. Vỗ vỗ vào mông nó rồi cất tiếng hát ru.

- Ví vầu...cầu dán đóng đinh...

Cứ thế lời ru ngọt ngào da diết, vang lên trong đêm trường. Đứa trẻ được mẹ ẩm bồng có phần ngoan ngoãn, không khóc nữa, lại cười khúc khích. Thỉnh thoảng cho ngón tay vào miệng mút mút. Cô cười hạnh phúc. Nâng niu đứa trẻ như báu vật, khẽ đưa tay nựng yêu đôi má hồng chúm chím rồi đặt vào đó một nụ hôn của hình mẫu tử.

- Mày làm cái gì vậy Ngân? - Thúy Hiên hốt hoảng giật con búp bê ra khỏi tay Tú Ngân.

Đứa bé òa lên khóc, Tú Ngân như điên dại, khi thấy con mình nằm sõng soài trên đất. Cô nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé vào lòng âu yếm.

- Không sao! Không sao, mẹ đây rồi! Đừng khóc!

Thúy Hiên kinh ngạc đứng đơ người, không tin những gì diễn ra trước mắt. Cô nghĩ Tú Ngân vì quá mong nhớ con mình nên có hành động kì lạ đó. Điều duy nhất cô muốn làm là kéo Tú Ngân ra khỏi ảo giác dần nhấn chìm cô ấy. Cố trấn tĩnh bản thân, Thúy Hiên dùng hết lực mình giằng co con búp bê, nhưng Tú Ngân một mực không buông tay, giữ khư khư vào lòng như sợ Thúy Hiên cướp mất.

- Điên hả? Nó chỉ là con búp bê thôi, không phải con mày đâu!

Cuối cùng, Thúy Hiên bị đẩy ngã, Tú Ngân dường như chẳng còn nhận ra ai, trước mắt chỉ có sinh linh bé bỏng. Như con nhím xù lông để bảo vệ con mình, gương mặt giận dữ gầm gừ với đối phương. Điều này càng làm Thúy Hiên hoảng loạn.

Đứa bé nép vào ngực mẹ, thi thoảng lên tiếng " Mẹ ơi! Con sợ quá! ", giọng nói ngọng nghịu dễ thương, khiến Tú Ngân thêm phần chua xót. Cô quay lưng đi về góc tủ, ngồi thụt xuống co ro, một lần nữa cô cất tiếng ru. Xua bao sợ hãi vây quanh đứa con nhỏ, không gian như chỉ có mẹ và con.

- Hãy nín..nín đi con...con hời mà con hỡi...

Nhìn cảnh tượng bi thương trước mắt, Thúy Hiên không thể kìm được lòng, nhưng hiện giờ cô chẳng biết làm gì hơn. Đành âm thầm đứng bên ngoài cửa, mặc cho tiếng ru đó vang vọng. Cho tới gần sáng, cô không còn nghe thấy nữa. Tú Ngân ngoan ngoãn nằm trên chiếc giường êm ái. Chỉ là không còn thấy con búp bê đâu nữa.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play