Trong văn phòng...
Một cô gái tuổi chạc 30, thân hình mảnh mai,gương mặt có phần xinh đẹp. Hớt ha hớt hải chạy vào, trên tay có cầm chút bánh trái.
- Lệ Chi ! Chào buổi sáng.!
Nghe giọng chào quen thuộc, Lệ Chi ngẩng đầu nhìn. Cô gái nở nụ cười đến mang tai. Cảm giác bất an lại trào dâng. Mỗi khi nhìn thấy vị xếp khó tính mang đến chút quà kèm với nụ cười tươi rói, Lệ Chi nghĩ ngay đến việc chẳng tốt lành gì.
- Có việc gì chị cứ nói thẳng.!
- Đúng là không qua mắt được em ha. - Cô gái đẩy gọng kính, trịnh trọng nói - Thật ra 10h chị có tiệc quan trọng, mà 11h chị có hẹn với khách hàng...
- Chị lại muốn em đi gặp đối tác giúp chị? - Lệ Chi trở nên khó chịu
Đây không phải là lần đầu tiên, Kim Thùy nhờ vả,cô cũng không phải loại người khó tính, nhưng rõ ràng chuyên môn của cô chỉ là phiên dịch, vấn đề liên quan đến giao dịch với đối tác ít nhiều cô cũng biết. Chẳng qua, cô không muốn biến mình thành công cụ làm việc của người khác, sẽ khiến họ ỷ lại.
- Chị sẽ tăng lương cho em! - Kim Thùy ra vẻ cầu khẩn.
Nói vậy chứ mỗi lần xong việc, Lệ Chi không nhận thêm dù chỉ một đồng.
- Em sẽ làm không công...nếu chị đồng ý không ép em làm việc mà em không muốn.
Thái độ Lệ Chi có vẻ quả quyết, biết mình không thể thuyết phục được sự kiên định ấy. Kim Thùy đành từ bỏ.
- Được rồi..dự tiệc xong..chị sẽ tranh thủ về gặp khách hàng.!
- Chị...em không ăn đồ ngọt.!
Ngay khi Kim Thùy vừa quay lưng , Lệ Chi đã réo gọi, vốn dĩ cô không thích nhận quà cáp từ người ngoài.
Reng...reng...
Lệ Chi nhấc máy nghe..
[Xin lỗi.….em là phóng viên của báo Đời Sống..]
Nghe tới đây Lệ Chi lập tức dập máy. Đúng là phiền phức, mấy ngày qua, cô liên tục nhận được cuộc gọi từ phóng viên các tờ báo. Chẳng rõ họ nhận thông tin từ đâu, cũng có thể họ biết cô qua Chương trình Ký Ức Không Quên. Rồi tự dưng cô trở thành đề tài về tâm linh đầy thú vị, hiện giờ độc giả rất ưa chuộng. Rốt cuộc họ cũng muốn nổi danh qua bộ mặt của cô. Nhiều lần cô từ chối khéo, vậy mà họ vẫn bám lấy cô không rời, mai đây sẽ tìm đến tận nhà cho xem. Cô đang nghĩ có nên báo với Mỹ Vân rằng cô đang bị quấy rối tinh thần một cách trầm trọng?
Lệ Chi tựa lưng vào ghế, xoa xoa đầu chân mày vừa nhói lên đau..Tinh thần cô đã không ổn định từ 7năm trước. Vào một đêm định mệnh..Một dòng ký ức hiện về...
[Hồi tưởng]
Trên người Lệ Chi đầy máu, bước đi chập chững như người vô hồn. Cô chẳng thể xác định được phương hướng. Bên tai văng vẳng một giọng nói, tràn đầy ma lực khiên cô không thể không nghe theo.
- Giết nó...giết chết nó...~
Trước mắt cô là Mỹ Vân, người bạn mà cô yêu quý. Dưới sàn, 6 con người nằm bất động. Cô chẳng muốn làm hại ai cả, nhưng lúc này cô không thể điều khiển chính mình. Tay cô nắm chặt, như muốn thoát khỏi con người đang tồn tại trong thân xác cô.
-Chi ơi, mày làm sao vậy.?..tao là Vân mà..là bạn mày mà!!!!
Giọng nói Mỹ Vân như sắp khóc, sợ hãi không kém khi thấy bạn của mình đằng đằng sát khí. Mỹ Vân không dám tin, ác mộng của mình lại trở thành hiện thực. Vấn đề hiện tại Mỹ Vân phải làm sao với tình cảnh trước mắt.
Bỏ ngoài tai những lời Mỹ Vân nói, Lệ Chi nghiến răng, gầm gừ đáng sợ. Hàng loạt kí ức hiện lên trong đầu như nhắc Lệ Chi nhớ về quá khứ, nhớ về những người bạn mà Lệ Chi từng gắn bó. Vui có buồn có.
- Họ đã từng làm cô tổn thương, miệt thị cô bằng những lời nói...hãy trừng phạt họ đi~~
Lại là giọng nói đó, khó chịu đến mức Lệ Chi phải ôm đầu hét lớn vào không trung để giải tỏa năng lượng.
Bỗng dưng Lệ Chi im bặt, vì một bàn tay phía sau, ấn vào người một lá bùa.
Linh hồn bên trong cơ thể được giải phóng, Lệ Chi trở về với chính mình. Cô vui mừng khôn xiết ôm lấy Mỹ Vân. Quên mất người mẹ của mình cũng đang hiện diện. Cũng may người đến kịp lúc, linh hồn của những người bạn Lệ Chi vẫn giữ nguyên vẹn.
Kế hoạch bắt linh hồn của gã đạo sĩ thất bại. Gã chuyển hướng sang chiếm lấy linh hồn của thầy pháp tay nghề còn non nớt.
Gã không chần chừ dùng cây phất trần đã được vuốt nhọn ở đuôi lao tới. Cây phất trần ghim thẳng vào lưng xuyên qua tim người phụ nữ. Bà ấy ngã xuống trước mặt người con thân yêu của mình.
- Mẹ..~
Lệ Chi bàng hoàng, chỉ kịp gọi tiếng mẹ, bà ấy đã ngã trọn trong vòng tay mình. Hơi thở thoi thóp, máu tuôn ra từ miệng rất nhiều. Bà dành hơi thở cuối cùng để thốt lên
- Hãy sống...không...hổ thẹn ..với..lương ..tâm!
Mắt bà nhắm nghiền, tay buông xuôi, chìm vào giấc ngủ nghìn thu. Lệ Chi không ngừng rào thét, nước mắt chảy giàn giụa.
- Mẹ..ơi!!~~ Mở mắt ra nhìn con đi mà mẹ ~~ Mẹ không được chết, bỏ con một mình~~
Tiếng gọi mẹ đầu tiên cũng như là lần cuối cùng Lệ Chi thốt ra sau bao nhiêu năm. Bầu trời hôm ấy dường như sụp đổ, ai cũng không khỏi xót xa cảnh con gái vừa lìa xa mẹ.
Vừa lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Gã đạo sĩ xấu xa đã chuồn đi tự lúc nào.
[Hiện tại]
Cho đến bây giờ , cô không ngừng trách bản thân. Chính vì cô cố chấp nông nổi, khiến những người cô yêu thương vào vòng nguy hiểm thậm chí trả giá bằng sinh mạng của mình.
Giá như ngày đó, cô nghe lời mẹ tránh xa tên đạo sĩ xấu xa. Có lẽ cô sẽ không kéo những người bạn của cô vào cuộc, suýt chút nữa,cô đánh mất họ vĩnh viễn. Điều cô tiếc nuối , chính là, những ngày tháng sau này cô sẽ không có mẹ. Nhưng tận sâu trong lòng , nơi đáy tim, luôn có một khoảng trống dành cho người mẹ đáng kính ấy, không ai có thể lấp đầy.
Nhưng giá như kẻ xấu bị trừng phạt thích đáng, mẹ cô sẽ an lòng ra đi. Lòng cô sẽ được giảm bớt một phần tội lỗi. Thế mà, ngần ấy năm, gã đạo sĩ biệt tăm biệt tích. Cho đến sáng nay, cô gặp một cụ già, hằn lên một cảm giác quen thuộc. Cô có linh cảm, điều tồi tệ sắp diễn ra...
Nếu tội ác đang tiếp diễn bằng âm mưu độc tài của tên đạo sĩ, thì chính cô sẽ khép lại quá khứ...bằng cách bắt hắn phải trả giá.
Updated 32 Episodes
Comments