Chương 4 : Phòng vệ chính đáng

Thành phố X, Nhà Hàng - Khách sạn Đông Anh...

Khi cuộc sống của con người đầy đủ hơn, họ không chỉ ăn no , mặc đẹp mà còn là ăn ngon và ngồi trong không gian thoáng đẹp , được phục vụ tận tình, xứng đáng với đồng tiền mà họ bỏ ra. Và Đông Anh chính là sự lựa chọn tuyệt vời. Bởi đối tượng rất phong phú đa dạng, họ xuất thân từ tầng lớp xã hội, độ tuổi và nghề nghiệp hoàn toàn khác nhau. Việc tìm hiểu nhu cầu, sở thích của khách hàng để quá trình phục vụ tốt hơn làm hài lòng du khách là thiết yếu.

Chỉ hơn một tháng trước, khách sạn Đông Anh có thêm cổ đông mới, chính anh ta là người đề bạt mở rộng kinh doanh với mô hình Nhà Hàng- Khách Sạn. Không ai khác là Halen. Sở dĩ anh làm điều này là vì bạn gái anh - Mộng Tuyền.

Cả hai quen nhau khoảng 1năm, trong một dịp tình cờ chính tại khách sạn Đông Anh. Halen là con lai, ba anh là người Việt, mẹ là người Pháp. Anh được sinh ra và lớn lên tại Pháp. Dự tính về Việt Nam du lịch nhưng sau đó quyết định ở lại, vì mối lương duyên với Mộng Tuyền. Hai người có rất nhiều dự định cho tương lai, nhưng bây giờ mọi thứ đã tan tành...

Ngoài trời mưa đang rơi lất phất, hai cô gái dùng tay che đầu vội vã chạy vào. Lệ Chi liên tục hắc hơi vì ngấm nước mưa quá lâu, hơn nữa sức đề kháng của cô cũng kém hơn người bình thường. E là sẽ bị cảm. Mỹ Vân thì phủi phủi những giọt mưa còn sót lại trên người, không phải nói Mỹ Vân là người mạnh mẽ nhưng ngay lúc này cũng cảm thấy lạnh vì máy điều hòa của khách sạn.

- Mày có sao không vậy?

Nhìn Lệ Chi lạnh đến co rút cả người, Mỹ Vân lo lắng liền cởi áo khoác lên cho cô.

- Xin lỗi nha.! Để mày chịu cực với tao rồi.!

- Chuyện..đó..nói..sau..đi.! - Lệ Chi run lên cầm cập.

Thay vì đứng đây tán gẫu, việc chính mà họ đến đây suýt chút nữa cũng quên mất.

- Xin lỗi..Hai chị cần em giúp gì không ạ?

Một cô gái trong bộ đồng phục của Lễ tân nhoẻn miệng cười gật đầu chào, nhìn qua có vẻ là một cô gái trầm tính, với gương mặt phúc hậu.

- Ngọc Hân..cô còn nhớ tôi không?

Nhận ra người quen, Mỹ Vân liền thay đổi thái độ, vừa nãy còn nhẹ nhàng, trong lời nói bây giờ có phần gắt gỏng.

Cô gái được cho là Ngọc Hân kia, vừa nhìn thấy Mỹ Vân, mặt đã biến sắc. Vốn dĩ cả hai đã từng gặp nhau trước đó, không phải ở một nơi sang trọng đẹp đẽ nhưng nơi đó cũng không kém phần uy nghiêm.

- Cô tìm tôi có chuyện gì sao? - Ngọc Hân khẽ đáp.

- Chuyện liên quan đến Halen.

Ngọc Hân nhìn quanh như sợ ai nghe thấy, cô nhìn phía sau Mỹ Vân còn có người. Cô chẳng biết người đó là ai, hơn nữa chuyện của Halen, duy chỉ liên quan đến cái chết của bạn gái anh ta. Cho nên Cô có chút dè dặt.

- Cô ấy...

- Đây là Lệ Chi..Bạn của tôi. - Mỹ Vân đáp

- Vậy hai người theo tôi.!

Ngọc Hân đưa hai người vào phòng riêng, không quên pha hai ly nước trà gừng để họ làm ấm bụng.

Nhiệt độ trong phòng dường như là 18°C, nhưng vẫn có người toát cả mồ hôi. Không phải vì nóng mà là vì hồi hộp, lo sợ. Chẳng dám nhìn thẳng vào đối phương, cúi mặt và nắm chặt tay.

Vốn dĩ Mỹ Vân là người nóng tính, thẳng thắn, cô không muốn vòng vo. Nhưng hiện tại cô không muốn gây áp lực, hay làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến tính xác thực của lời khai, bởi một khi tinh thần họ không được thoải mái, trong tình trạng lo sợ thì việc dẫn đến nhân chứng cho lời khai không rõ , không chính xác là điều hiển nhiên.

- Là vầy..tôi muốn xác minh lại một lần nữa lời khai của cô..cho nên cô có thể nói lại lần nữa được không?

- Chẳng phải tôi đã nói hết rồi sao?..có vấn đề gì nữa hả? - Ngọc Hân ngập ngừng.

Điều cần nói đã nói, không nên nói cũng đã nói. Có bắt Ngọc Hân nói lại cũng vẫn không thay đổi gì, nhưng sao cô lại lo lắng thế này. Dường như quá căng thẳng cô quên luôn câu chuyện ngày hôm ấy và quên là mình đã nói gì.

- Cô đã suy nghĩ kĩ chưa? - Mỹ Vân nhìn chầm vào cô gái trước mặt, như chờ đợi điều gì đó. Nhưng câu nói ấy vẫn chưa làm Ngọc Hân lay động. Cô đành nói tiếp:

- Việc cô cho lời khai giả sẽ bị truy tố hình sự,một là phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến một năm, hai là phạt tù từ ba tháng đến một năm. Nhưng chúng tôi sẽ xem xét mức độ thành khẩn của cô để giảm nhẹ tội danh.

Im lặng tức là ngầm thừa nhận. Chính sự im lặng đó đã tố giác Ngọc Hân. Ngay lúc này cô thật sự phân vân việc lựa chọn giữa tiếp tục nói dối và nói ra sự thật. Đâu phải cô không nghĩ đến sự nghiêm trọng của việc khai mang. Nhưng vì lúc đó chút hư danh, chút tham vọng đã làm mờ lý trí. Cô chỉ nghĩ đổi vài ba câu nói dối lấy cả một tương lai, gia đình cô sẽ cải thiện được cuộc sống. Nhưng nếu vì chuyện này cô khiến lý lịch bản thân trở nên không trong sạch, nhơ nhuốc cả đời thì quả là không đáng.

- Vậy nếu tôi nói ra sự thật...?..

- Pháp luật sẽ khoan hồng cho những ai biết sai và sửa lỗi.

Có lẽ việc lựa chọn nói ra sự thật sẽ khiến Ngọc Hân nhẹ nhõm bội phần. Cô không phải sống trong lo sợ và cảm thấy mình có lỗi với người đã khuất..

Hơn 22h..

Có người gọi đến quầy tiếp tân của Khách sạn, Ngọc Hân nghe máy. Hồi lâu đầu dây bên kia mới có giọng nói cất lên.

[Anh là Halen đây. Anh có việc cần em giúp]

- Chuyện gì anh cứ nói.

[Thật ra anh đang gặp vấn đề..anh chỉ là không muốn gặp rắc rối..em có thể giúp anh nói dối vài câu khi có người tới hỏi không?]

- Là chuyện gì vậy anh? Nghe có vẻ nghiêm trọng.

[Anh sẽ chuyển tiền vào tài khoản của em..coi như là phần thưởng tháng này..còn nữa anh nhất định sẽ đề cử em làm quản lý khách sạn cho nhiệm kỳ tới]

-...

[Chỉ cần em nói, anh có mặt ở khách sạn Đông Anh từ lúc 5h chiều và không hề rời khỏi.]

-----

- Lúc đầu tôi không nghĩ việc Halen nhờ tôi lại có liên quan đến án mạng, đến khi cảnh sát tới tìm..tôi thật sự rất bất ngờ.! - Ngọc Hân mím môi, tỏ ra hối lỗi.

Cạch...

Tiếng mở cửa vang lên, một người bước vào. Lúc này cả 4 con người ngạc nhiên nhìn nhau. Anh chàng người lai, với thân hình cao ráo điển trai 1m8, sống mũi dọc dừa, đôi mắt to tròn thẳng thừng nhìn cô cảnh sát với vẻ hoang mang, hơn nữa bên cạnh cô gái ấy còn có một người mà với anh rất quen thuộc. Điều duy nhất anh muốn làm là khỏi đây.

- Xin lỗi..tôi đi nhầm phòng.

- Halen ! - Mỹ Vân nắm lấy bả vai anh một cách nhanh chóng, kéo anh ngồi vào bàn.

Thật sự mà nói, với dáng vẻ của anh chàng này, Mỹ Vân không nghĩ anh là kẻ giết người.

- Không may cho anh, Lệ Chi là bạn tôi, cho nên việc anh nói dối đã bị bại lộ rồi..nào - Mỹ Vân đặt trên bàn một cái máy ghi âm - Giờ thì nói hết sự thật đi.!

Halen đưa mắt nhìn Ngọc Hân, có lẽ anh biết Ngọc Hân đã phản bội, cô ngượng ngùng cúi mặt gửi anh lời "Xin lỗi". Sau đó liếc nhìn Lệ Chi, quả là trái đất tròn thật, hay vốn dĩ việc anh nói dối đã là điều không nên. Hiện Tại Anh không thể trốn chạy, và không còn sự lựa chọn nào khác.

- Tôi có thể thuê Luật sư bào chữa cho mình không?

- Được chứ.! Anh có quyền nói, những gì anh nói tôi sẽ ghi âm lại, để làm bằng chứng trước tòa.

Trong lúc Halen kể lại mọi chuyện, một cơn gió luồn vào vai gáy khiến Lệ Chi ớn lạnh. Cô khẽ rùng mình, cái lạnh đó không phải cái lạnh bình thường, là khí lạnh của cõi âm, dường như có ai đó vừa lướt ngang sau lưng. Cô khẽ đưa mắt nhìn về phía sau, nơi góc tường một bóng trắng lập lờ, xuất hiện rồi biến mất. Có lẽ do cảm mà giờ đầu cô nặng trĩu, mắt nhíu lại, mơ màng không nhìn rõ.

Giật mình..

- Vô lý - Mỹ Vân giận giữ quát lên - Một cô gái yếu đuối như Mộng Tuyền mà có thể tấn công anh sao? Anh đừng có xảo biện cho hàng động sai trái của mình.

Mặc dù không để ý những gì Halen nói, nhưng Lệ Chi nhìn sắc mặc anh ta không biểu lộ chút gì là nói dối, sự chân thành, ánh mắt tha thiết như cầu khẩn sự tin tưởng.

- Tôi có thể thề..những lời tôi nói là thật.! Tôi yêu Mộng Tuyền hơn cả bản thân mình, làm sao tôi có thể giết cô ấy được...không phải vì cô ấy đột nhiên tấn công tôi,dường như là muốn giết chết tôi...tôi chỉ là phòng vệ chính đáng..có gì sai?

Mỹ Vân khó hiểu nhìn Lệ Chi, làm sao một cô gái mảnh khảnh có thể tấn công một anh chàng cao lớn nặng gấp rưỡi mình. Thật phi lý.Không rõ nguyên nhân phát sinh chỉ có thể giải thích trong hai từ " Tự dưng", "Đột Nhiên". Tự dưng Mộng Tuyền thay đổi khác thường, trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ. Đột nhiên muốn giết chết người mình yêu nhưng lại không có lý do chính đáng. Có tin được không?

- Anh có thể nói cho tôi biết tình trạng Mộng Tuyền lúc đó như thế nào không? - Lệ Chi nhìn anh ta với vẻ nghiêm túc.

Nghe câu hỏi Lệ Chi đặt ra, Mỹ Vân có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ Lệ Chi đã đoán ra được điều gì mà với chuyên môn của cô sẽ không hiểu được.

- Hôm ấy, Mộng Tuyền như một người khác vậy..ánh mắt vô hồn nhìn tôi, đằng đằng sát khí như thể muốn băm tôi ra thành trăm mảnh. Mặc tôi có nói gì, cô ấy cũng không nghe..

Sự thay đổi bất ngờ của Mộng Tuyền không phải là không có nguyên căn. Nhưng Lệ Chi không dám chắc, suy đoán của cô có đúng hay không. Mộng Tuyền bị vong nhập?

- Mày nghĩ ra được gì? - Mỹ Vân hỏi

Lệ Chi vẫn trầm tư, bỗng mặt cô biến sắc, nhìn trừng về phía Halen. Linh hồn Mộng Tuyền thoắt ẩn với đôi mắt đầy căm hận, muốn bóp chết anh.

- Mộng Tuyền ..Đừng..! - Lệ Chi đứng bật dậy hét lớn. Khiến ai nấy giật mình, Halen không khỏi bàng hoàng, sởn vai gáy khi cô nhắc đến tên người đã khuất. Riêng Mỹ Vân, cô hiểu Lệ Chi vừa nhìn thấy gì, chỉ có cô là bình tĩnh nhất.

- Halen ..anh theo tôi về cơ quan đầu thú đi!Cho dù là phòng vệ chính đáng hay vô ý giết người thì cũng có tội.

- Cho tôi chút thời gian - Ánh mắt Halen buồn bã. - Tôi bàn giao lại công việc sẽ đi cùng cô.

- Được..chúng tôi đợi anh bên dưới.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play