10 năm sau…
giờ cô đã 35 rồi.
Cả tinh cầu này đều khác rồi, sau sự kiện đó.
Mọi người cùng đặt cho nó cái tên là CUỘC CHIẾN CHẤM DỨT ĐAU KHỔ hay là SỰ HI SINH.
Cô và mọi người đã cố gắng sống tiếp.
…
Sau ngày hôm đó cô đã ngủ li bì 1 tuần, được mọi người chăm sóc kỹ càng, đặc biệt là cậu bé kia và mẹ con kia.
Giờ cô mới biết được rằng hóa ra 3 người là mẹ con, cô cũng nhận được tin rằng bố của họ là một trong 10 vị kia.
Cả gia đình họ trước kia cũng chỉ là một gia đình dân thường.
Người mẹ tên là Vũ Hinh, còn 2 đứa con của bà là Vũ Hoàn và Vũ Minh, đứa lớn là Vũ Hoàn, còn đứa bé là Vũ Minh.
họ đã chăm sóc cô, giúp đỡ cô, cô càng ở với họ thì càng nhận ra.
Hóa ra sống với thường dân còn thỏa mái hơn sống với lũ toàn tiền, lúc nguy kịch thì bỏ chạy…
Cô sau khi đỡ vết thương, bước ra khỏi chiếc lếu được mọi người dựng lên lúc mà cô gục.
Nhìn ra từ đằng xa, vẫn nhận ra rằng nơi đó là nơi cô gần ch*t, là nói có người cô tửng thương hi sinh a…
Nhớ đến hắn đôi mắt cô lại đỏ lên rồi, nhìn một lần xung quanh, mọi người đều đang cố gắng, 3 mẹ con họ thì đang đi chuẩn bị đồ ăn cho gần 1 nghìn người…
Phải nói là rất may mắn khi gia súc vẫn còn.
Giữa một đồng bằng này mà mọi người đều cố gắng…
Hóa ra sự hi sinh trong chiến tranh nó lớn đến vậy, vì nó mà mọi người mới đoàn kết được a…
Nhiều loại màu da, nhiều tiếng nói nhưng bây giờ mọi người lại hợp sức nhau.
‘Cảm ơn anh Dạ thần, nhờ anh mà mọi người sống thoải mái rồi… Hòa bình rồi người em yêu… anh an nghỉ …’.
Cô vừa nhìn vào mọi người, vừa đi ra khỏi chiếc lều cũ kĩ, thầm cảm ơn anh trong lòng…
càng nghĩ đến cô càng muốn khóc, nhưng bây giờ chưa phải lúc…
Cô và mọi nhanh chóng đi đến những thành phố cũ trước chiến tranh, xem nơi nào còn có thể ở.
Sau 1 tháng họ đi đi lại lại.
Cô và mọi người quyết định sống ở nơi cô và anh được sinh ra…
Một thành phố đổ nát.
Cô vung cánh tay mình lên, các nhà cao tầng, các ngôi nhà.
Mọi thứ đều vực dậy.
Bức tường thành to lớn được xây lên vì mục đích chiến tranh, giờ nó được cô vực dậy.
Cô dùng một tí khí còn lại của mình, gia cố nó lại, khiến mọi thứ trở lại như cũ.
Mọi người tuy đã bất ngờ trước sức mạnh của cô, nhưng không ngờ khí còn khả năng này.
Cô và mọi người đi vào thành phố này.
Mọi thứ được làm lại nhưng đều hoan toàn, đường phố thì đầy rẫy vết máu, xác chết.
Mọi người đều nhìn thấy, nước mắt sao mà không rơi được?
Có người nhận ra người quen vì chiến tranh mà chết ở đây, có người nhận ra người thân của mình, đều hi sinh cả rồi.
Cô không muốn mọi người vì đau khổ mà nảy sinh những ý nghĩ như cô nữa.
Gồng hết lượng khí còn lại, dọn sạch đường phố này.
Mọi thứ đều trở lại như cũ rồi…
Có điều là không có anh thôi Dạ Thần.
Cô vừa dọn xong vừa nhìn vào thành phố sạch gọn gàng, nhớ lại người ấy…
Thành phố không còn to như cũ nữa, chỉ còn lại một khu vực, còn lại đều bị phá hủy hoàn toàn rồi.
Mọi người đều đi đến nói quảng trường được xây dựng ở trung tâm trước khi bọn ngoại giới đến.
cô đứng lại trước quảng trường.
Đằng sau cô trước đây là một bức tượng về rồng và phượng.
Là thứ tạo ra để giữ sức mạnh của nó.
Là nói mà cô nhận được sức mạnh đó, rồi cũng là nơi cô ra chiến trường.
“Ngày hôm nay tôi muốn nói những điều này, từ nay đây sẽ là nơi mà tất cả mọi người sẽ sinh sống, là nơi mà chúng ta sẽ làm lại.”
Nghe thấy cô gái đang đứng trên bục, dùng giọng nói bình thản của mình mà nói, khiến cho mọi người đều vui vẻ vì hòa bình đã đến rồi.
Mọi người đều hồ reo lên trước hành động này của cô.
“Từ bây giờ, mọi người đều được phép chọn một ngôi nhà và tùy ý sống.”
Nghe cô nói xong mọi người càng vui nữa.
Mọi người đều tan rã đi sau khi cô nói xong, ai đấy đều đi theo cặp mà đến ngôi nhà hằng mong của mình.
Cô chợt nhận ra giờ chỉ còn lại mình cô thôi, lại cô đơn rồi.
Một giọng nói vang lên ngay trước mặt cô, khiến cô thoát khỏi mớ suy nghĩ của mình.
“Chị ơi, bọn em sống cùng chị được không.”
Vũ Hoàn vừa nhìn cô mà nói, mẹ cô và đang ôm đứa bé cũng gật đầu theo trước lời nói của cô.
Cô nhìn thấy…
Hóa ra vẫn còn người muốn ở với cô a.
Cô gật đầu đồng ý trước lời đề nghị của họ.
“Ừm.”
Nghe cô nói xong thì Vũ Hoàn cười lên và ôm chằm người cô.
Dù gì đây cũng là thần tượng thằng bé mà.
Họ đi theo cô, cô đã dẫn họ đến nơi sang trọng nhất thành phố này.
Nơi mà cô gặp anh lần đầu.
được xây ngay trung tâm thành phố, là nơi tập trung các chiến binh, là nơi từng là nhà cô suốt chiến tranh.
Họ được dẫn cô đến, họ đều sáng mắt ra vì nội thất bên trong.
Cô mỉm cười mà nhìn theo 3 mẹ con.
“Giờ em có người ở cùng rồi Dạ Thần, mong anh an nghĩ…”
Thời gian cứ thế trôi đưa đến hiện tại.
10 năm sau, bây giờ Vũ Hoàn và Vũ Minh đều đã lớn, người mẹ thì đã già đi đôi phần, cô cũng vậy.
Bây giờ mọi thứ đều đã ổn, trường học đã mở lại cho trẻ em đi học, nhưng thứ đặc biệt nhất là.
Tượng đài ở khu trung tâm, mọi người đã phác họa Dạ Thần và 10 vị kia rồi.
Nhìn vào nơi đó cô càng muốn khóc, dù rằng 10 năm đã trôi qua.
Mọi người sau khi xây xong bức tượng đó theo lời cô, ai cũng nghĩ chỉ vì cô muốn mọi người tưởng nhớ họ.
Giờ mới nhận ra trong 10 năm qua, dù cơ thể cô vì trận chiến mà cứ dần tan rã, nhưng cứ mỗi đêm vào ngày kết thúc trận chiến ấy, cô đều được Vũ Hinh, mẹ của 2 đứa bé dẫn ra đến bức tượng.
Cô vừa ngồi dưới chân bức tượng của anh.
Một thiếu niên 25 tuổi, mặc một chiếc áo cũ kĩ, mái tóc đen dài nhánh mà hi sinh đi tất cả vì mọi người.
Cô cứ ngồi đó hằng năm, tiếng khóc cứ tuôn ra, nước mắt cô cứ rơi vì anh.
Giờ đây đã 10 năm rồi, mọi thứ đều ổn.
Cô vừa nằm trên giường, đôi mắt không mở nữa. mọi người thì đều đứng ngoài cửa vì cô cũng gần tàn rồi.
“10 năm qua đã đủ rồi, cảm ơn mọi người đã giúp cháu, cảm ơn 3 mẹ con, giờ… cháu không còn sức nữa rồi mọi người thông cảm.”
“Cháu đừng như vậy, mọi người đều nhờ cháu mới có được ngày hôm nay mà.” Mọi người đều nhìn cô mà nói, nhưng cô đã mệt rồi.
Thực sự nhớ anh rồi.
Cơ thể vừa mỉm cười mà tan biến, mọi người cũng đều nhìn thấy cô như vậy, nước mắt cứ rơi, tiếng than cứ vang lên.
Cuối cùng cô cũng đi rồi nhưng ít nhất trước khi đi còn nói một câu.
“Vũ Hoàn sẽ thừa kế tất cả của chị nhé.”.
Cậu nghe xong cũng không tự chủ được mà chạy đến ôm cô, cầu mong cô đừng đi.
Nhưng mọi thứ hết rồi, cô đã đi, mọi người đã khóc.
Họ tạo đám tang cho cô, mong cô được an nghỉ, và xây thêm bức tượng cho cô, không phải một mà hai.
Một bức được tạo ngay cổng thành phố, một bức được tạo ngay dưới chân anh.
Bức tượng đầu thì mang chiến thắng, vẻ vang, còn bức 2 thì một cô gái khóc giữa đêm, ôm người con trai mà mình yêu thương bao nhiêu năm.
Nhờ vậy mà mọi người 100 năm sau đều nhớ đến sự kiện này.
Một bức mang sự vẻ vang, một bức đau khổ.
…
Tại một vùng không gian nào đó, Dạ thần nhìn vào hư không ảo diệu, nghe liên tiếp những điều được phát ra từ một vị chí cao trước mặt mình.
“Dạ Thần, Có một vị tiền bối tu vi khủng khiếp cử ta đến đây”.
Hắn nhìn vào người trước mặt, được chùm một bộ áo khoác dày, kín hết khuôn mặt hắn.
“Thì?” hắn ngơ ngác nhìn tên trước mặt mà hỏi.
“Thì cậu sẽ được quy lai ấy.”
“Hả?” Hắn càng bất ngờ hơn trước điều hắn nói, nãy giờ hắn bị tên kia giữ cũng lâu rồi, cuối cùng chỉ có vậy thôi sao?
“sao bây giờ người mới nói?”
Nghe Dạ Thần nói vậy hắn mới trả lời cùng lúc với không gian vỡ vụn.
“À! ta đợi đến lúc này đây, hẹn gặp lại nhé huynh đệ.”
Nghe xong tên trước mặt thí tên kia cũng biến mất, mọi thứ đều tan vỡ sau lời hắn, ngơ ngác trước lời cuối cùng hắn nói.
Rốt cuộc có ý gì?
Hắn không kịp suy nghĩ gì mà cuốn theo vòng xoáy không gian.
“Tiểu cô nương nhìn đủ chưa?” Chợt hắn dịch chuyển đến sau Dạ thần một tí, nhưng như cách vạn dặm.
Cô đang nhìn chằm chằm trước mặt, rồi mới nhìn qua khi nhìn thấy tên kia.
Hắn gồng giọng lên và nói.
“Mục Ninh, người thương của Dạ Thần, giờ cô cũng đi theo cậu ấy đi”.
Nghe lời hắn nói thì cô cũng ngơ ngác.
Chưa kịp hỏi thì hắn đã đá cô một cú khiến cô cũng cuốn theo dòng không gian.
“Hỏi nhiều thật, mà tên cáo già đó giờ mới dùng ư? Thôi thì cũng qua lai thôi, gặp sau nhe huynh đệ của ta.”
Hắn vừa nói vừa tan biến đi.
Mọi thứ đều chỉ khởi đầu thôi….
Updated 32 Episodes
Comments
Tuân Hồng
tgia viết tiếp đi
2024-03-11
1
Tuân Hồng
chap đâu đang hay
2024-03-11
1