Hai năm sau.
Sau khi tiểu Bạch nguôi ngoai nỗi nhớ mẹ thì vào một hôm cô bé được chú quản gia đón từ trường học về.
Sau khi bước vào trong nhà cô bé thấy một người phụ nữ với một đứa trẻ khoảng bốn tuổi đang đứng ở phòng khách nhà mình, dưới đất cô thấy bố mình đang quỳ trước ông nội.
Cô bé nhìn sắc mặt ông nội rất tức giận không biết chuyện gì đã xảy ra liền chạy lại nói:
- Bố tại sao bố lại quỳ dưới đất như vậy ?.
Nghe thấy giọng cô bé mọi người quay lại nhìn cô bé. Thấy cô bé đang đến lại gần ông nội liền nói:
- Tiểu Bạch cháu tan học r à. Lại đây ngồi với ông .
Cô bé ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống hỏi ông:
- Ông nội tại sao bố con lại quỳ dưới đất, còn dì với bạn đứng bên cạnh kia là ai .
Sau khi nghe cô bé hỏi xong ông Mộ trầm mặc không biết nên trả lời con gái mình như thế nào thì người phụ nữ đang đứng cạnh liền lên tiếng nói:
- Cháu là tiểu Bạch sao, dì là Mẫn Hoa đây là con gái dì tên là Uyển Linh sau này chúng ta....
Bà ấy còn chưa kịp nói hết lời liền nghe thấy tiếng quát của ông nội cô vang lên:
- Im miệng .
Thấy ông nội giận giữ bà ấy liền sợ hãi không dám mở miệng nói thêm câu nào nữa con gái của dì cũng giật mình sợ hãi núp sau lưng bà ấy .
Ông nội quay sang chỗ bố đang quỳ nói:
- Bây giờ mày tính sao hãy giải thích cho con gái mày nghe những chuyện xấu hổ mày làm để rồi bây giờ để lại hậu quả như vậy .
Ông Mộ nghe bố mình nó xong liền nhìn lên tiểu Bạch cất giọng nói:
- Tiểu Bạch bố.... bố xin lỗi con, là bố có lỗi với hai mẹ con con. Bố và dì Mẫn Hoa đã qua lại với nhau trước khi mẹ con xảy ra tai nạn. Bố và dì ấy chỉ là chuyện không may. Nhưng ko ngờ tháng sau dì ấy nói đã mang thai, bố...
Ông Mộ chưa nói xong liền nghe thấy tiểu Bạch nói:
- Con hiểu mà bố không cần phải giải thích nữa đâu .
Nghe con gái nói xong ông Mộ cảm thấy xấu hổ không biết có nên nói những lời tiếp theo hay không thì nghe thấy tiểu Bạch nói tiếp:
- Bố muốn dì và em ấy sống chung với chúng ta đúng không ?
Con đồng ý .
Sau khi lời này thốt ra tất cả mọi người nhìn về phía cô bé, ông nội thấy cháu gái mình hiểu chuyện như vậy liền đau lòng quay sang hỏi cô bé :
- Cháu đồng ý cho mẹ con cô ta ở lại đây sao? .
Thấy cô bé gật đầu ông Mộ liền đứng lên tiến đến ôm cô bé vào lòng nói những lời xin lỗi với cô bé.
Ông nội ngồi bên cạnh chỉ thở dài chỉ có bà Mẫn Hoa lúc này đang vui trong lòng thầm nghĩ sau này mình đã có danh phận đường đường chính chính làm phu nhân nhà họ Mộ.
Con gái bà sẽ không phải nghe những lời miệt thị của các bạn là cô bé không có bố.
Trước khi ông cụ ra về quay lại giọng nói lạnh lẽo nhìn về phía Mẫn Hoa đang đứng đấy nói:
- Nếu cô dám đối xử tệ với cháu gái tôi, thì tôi sẽ cho hai mẹ con cô sẽ cút khỏi căn nhà này và đừng mơ tưởng sẽ lấy được một đồng nào khi rời khỏi đây .
Nói xong ông cụ liền đi thẳng ra ngoài không thèm để ý đến bà ta nữa.
Sau khi ông nội đã đi tiểu Bạch đến chỗ Uyển Linh đang núp sau lưng mẹ cầm tay cô bé và giới thiệu:
- Chào em chị tên là Mộ Bạch Chi sau này e có thể gọi chị là tiểu Bạch, em tên Uyển Linh đúng không sau này hai chúng ta sẽ là người một nhà .
Nghe cô bé nói xong Mẫn Hoa liền ngồi xuống nhìn tiểu Bạch nói:
- Sau này dì sẽ chăm sóc tốt cho con , cả nhà bốn người chúng ta sẽ sống chung hoà đồng dì sẽ yêu thương con, coi con như con gái ruột của dì.
Nói xong Mẫn Hoa ôm cô bé vào lòng trên miệng nở một nụ cười giả tạo. Tiểu Bạch không nghĩ rằng chính cái ngày cô bé đồng ý cho hai mẹ con bọn họ vào sống chung với mình sẽ thay đổi tất cả mọi chuyện sau này.
Từ ngày chuyển vào Mộ gia sống trong giới đã biết bà ta là phu nhân tiếp theo của nhà họ Mộ. Tuy nhà họ Mộ không giàu có bằng ba gia tộc nhà họ Hoắc, họ Lệ, họ Lâm nhưng cũng gọi là có điều kiện khiến bà ta ngày càng kiêu ngạo.
Thời gian trôi qua thật nhanh chẳng mấy hồi cô bé tiểu Bạch hôm nào đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, thông minh, tài giỏi đã đỗ vào trường đại học Bắc Hoa nổi tiếng ở thành phố. Cô cầm giấy trúng tuyển về nhà để khoe với bố.
Thấy ông Mộ đang ngồi phòng khách uống trà đọc báo liền chạy đến bên cạnh cầm tờ giấy trúng tuyển đại học để khoe với ông.
- Bố ơi bố nhìn xem con đang cầm cái gì nào .
Vừa dứt lời, ông Mộ liền đặt tờ báo xuống cầm lấy tờ giấy mà cô đang cầm trong tay liền xem.
Sau khi xem xong trên mặt ông nở nụ cười ôm cô vào lòng vui mừng nói :
- Con gái của bố con giỏi lắm, con đã đậu vào trường đại học Bắc Hoa một trường đại học nổi tiếng của thành phố.
Con muốn gì nào bố sẽ thưởng cho con, hay con có muốn mua một chiếc xe ôtô không bố sẽ đưa con đi mua, coi như là phần thưởng của bố.
Thấy bố như vậy Mộ Bạch Chị liền nói:
- Bố à bố bình tĩnh lại đã chuyện mua xe để sau hãy tính bố ạ. Bây giờ con đói rồi từ sáng giờ con chưa ăn gì cả.
Sau khi con nhận giấy trúng tuyển liền phi thẳng về nhà để khoe với bố đấy .
Ông Mộ nghe vậy liền bảo thím Trương chuẩn bị một ít đồ ăn cho cô. Từ trên lầu một giọng nói cô gái vang lên:
- Chị Mộ Chi cuối cũng chị đã về nhà rồi .
Nói xong Uyển Linh liền chạy xuống nhào vào lòng ôm lấy cô cười vui vẻ. Cô cũng cười vui vẻ ôm cô em gái vào lòng nói:
- Uyển Linh của chúng ta giờ lớn rồi càng lớn càng xinh đẹp .
Nghe Mộ Chi nói xong Uyển Linh cười liền đáp lại:
- Sao em có thể đẹp bằng chị đươc mấy năm nay em không nhìn thấy chị bây giờ gặp lại nhìn chị càng ngày ra dáng một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần .
Mộ Chi nghe xong liền nhéo mũi Uyển Linh nói:
- Em chỉ được cái dẻo miệng thôi. À mà chị có tin này muốn cho em nghe. Chị đã đỗ đại học rồi không những vậy mà còn là đại học Bắc Hoa.
Uyển Linh nghe xong liền reo lớn:
- Thật sao chúc mừng chị đã thực hiện được ước muốn của mình, em cũng sẽ cố gắng học thật giỏi để đỗ vào trường đại học Bắc Hoa .
Trong khi hai chị em đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng của bà Mẫn Hoa nói:
- Bạch Chi nhà chúng ta đã đỗ vào trường đại học nổi tiếng của thành phố, tối nay nhà ta nên ăn mừng mới được .
Bạch Chi nghe thấy bà ta nói xong sắc mặc đang vui liền lạnh đi mấy phần nhìn Mẫn Hoa nói:
- Cảm ơn dì, không cần dì nhọc tâm .
Sau khi Bạch Chi nói xong bầu không khí trong nhà trở lên ngượng ngạo, Bạch Chi trở lên xa cách lạnh lùng với bà ta vậy đều có lý do của nó.
Từ ngày bà ta sống trong nhà này, mới đầu bà ta vẫn đối xử tốt với cô. Nhưng người ta thường nói:" Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng".
Đúng vậy chỉ sau một thời gian bản chất độc ác của bà ta dần lộ ra hãm hại cô, uy hiếp cô, đánh đập cô hết lần này đến lần khác mặc dù cô không làm gì có lỗi với bà ta.
Khiến cho bố cô nhiều lần hiểu lầm cô. Nếu không có Uyển Linh mỗi lần thấy mẹ mình động tay động chân với cô ngăn cản bảo vệ cô thì chắc có lẽ cô đã không sống được đến bây giờ.
Trong lòng cô luôn căm ghét bà ta nhưng ngược lại cô vẫn luôn đối xử tốt với Uyển Linh không vì mẹ em ấy đối xử tệ với cô mà cô lạnh nhạt em ấy.
Uyển Linh nói cô mấy năm không về nhà là do khi cô lên cấp ba cô đã xin bố cho mình ra ngoài sống riêng.
Mới đầu ba cô không đồng ý nhưng về sau khi thấy cô và bà ta ngày càng xảy ra xung đột thì cuối cùng ông cũng đồng ý cho cô ra sống riêng.
Bố cô mua cho cô một căn nhà ở một khu chung cư thuận tiện cho việc đi học.
Vào các dịp ngày lễ tết cô có về nhưng không ở lâu. Ở một hai ngày là cô đi luôn vì không thích chạm mặt bà ta mỗi ngày.
Hôm nay cô nhận giấy trúng tuyển mới về nhà để thông báo cho bố và em gái mình biết.
Lúc cô muốn đứng lên để đi thì bố cô liền nói:
- Bạch Chi à! đã lâu rồi con không ăn cơm ở nhà hôm nay con nhận giấy trúng tuyển, con ở lại đây ăn bữa cơm rồi hẵng đi .
Nghe bố nói xong trong lòng cô liền dấy lên cảm giác xót xa nhìn bố mình ngập ngừng không biết trả lời sao. Thấy cô lưỡng lự Uyển Linh liền nói:
- Chị Bạch Chi, chị hãy ở lại đây ăn cơm với cả nhà đi. Mấy năm nay chị ra ngoài sống chỉ có dịp gì chị mới về bố rất nhớ chị.
Nghe Uyển Linh nói xong cô liền nói:
- Vây con sẽ ở lại ăn cơm với mọi người .
Thấy cô đồng ý ở lại bố và Uyển Chi vui mừng chỉ có bà Mẫn Hoa là không vui trong lòng nhưng cũng ko tỏ thái độ ra mặt.
Updated 94 Episodes
Comments