như một giấc mơ

"..."

Tôi im lặng một hồi lâu, sau đó vẫn trả lời.

"không cha.... không...mẹ!"

Tôi ngoảnh mặt đi có chút mất mát.Thái tử nhìn tôi không nói một lời.

Chúng tôi ngồi im lặng một lúc lâu thì tùy tùng đi theo Thái tử vội vàng dẫn người trở về.

Ngài ấy vừa bước ra khỏi cửa tôi đã vội vã đóng cửa lại.

Một vạn câu hỏi tại sao chạy quanh đầu tôi

*tại sao lại tới đây?tại sao một người cao quý như vậy lại nói chuyện với một kẻ thấp hèn như mình?tại sao?tại sao?*

Tim tôi sắp rớt ra ngoài rồi!tôi còn muốn sống nên đừng gặp tôi nữa, đừng cho tôi vướng vào bất kì hoàng tộc nào, hãy để tôi sống như một con chuột ...

Thân thể trẻ con này cũng quá yếu, mới đó mà tôi ngủ lúc nào không hay.

Đến chiều ả tỳ nữ đạp cửa khiến người tôi theo quán tính của cánh cửa, đầu tôi đập vào ghế.

Vì quá đau tôi đã bật khóc,sợ ả ta ra tay đánh nên không dám phát ra tiếng.

" Ban ngày ban mặt ngươi đóng cửa làm cái gì?"

"..."

"Bộ ngươi bị điếc hay sao mà không trả lời ta vậy?"

"Tỷ tỷ....cho ta xin một ít đồ sơ cứu được không......máu...chảy rồi!"

"Nhiêu đó mà cũng đòi hỏi "

Mặt ả nhăn lại, lấy một tấm vải từ trong người ra đưa cho tôi.

" nè quấn lại rồi đi làm việc đi, trễ lắm rồi đó"

Ả quay đi một mình lầm bầm:"bực mình, suốt ngày phải gọi con chuột đấy, mất bao thời gian "

Tôi cầm cái mảnh vải chạy ra thùng nước rửa rồi quấn lại.Tuy quấn hơi xấu nhưng miễn là nó không chảy máu tiếp là được rồi.

Xong tôi lại chạy đi làm việc hằng ngày.Lại phải lau chùi,lại phải quét dọn.

Xong việc thì cũng đã chiều muộn, tôi lê lết cơ thể mệt mỏi quay trở lại nơi ở của mình.

Bỗng tôi thấy một hình bóng hơi quen mắt như đã thấy ở đâu đó rồi.

Tôi không suy nghĩ nhiều:"Thái tử?"

Người ấy quay lại.Đúng như dự đoán, là Thái tử điện hạ.

Tôi vội vàng hành lễ nhưng lại bị Thái tử chạy lại đỡ tôi không cho tôi hành lễ.

"không cần hành lễ đâu, đây cũng không có người khác."

"Vậy sao người tới đây."

"Ta....ta chỉ nghĩ thôi.Không biết muội biết chữ chưa? Nếu chưa thì ta có một ít sách sẽ giúp ích cho muội "

"Muội cầm lấy trước đi, mai ta quay lại dạy muội."

"đầu của muội? Sao quấn lại vậy?"

"thần không cận thận vấp té thôi, người đừng quan tâm quá!. "

Thái tử vội vàng đưa cho ta 'mấy cuốn sách ' mà ngài ấy nói rồi bỏ đi.

Thật sự không phải chỉ là mấy cuốn mà ngài ấy nói đâu mà là cả 2 tay nải rất to đấy.

Nhưng không hiểu sao tôi vui đến vậy.Vì sắp được học chữ hay vì có người biết được mong muốn của mình.

Tôi dùng hết sức bình sinh lôi 2 tay nải đấy vào phòng.

Tôi háo hức lật ra coi nhưng vấn đề đây là...tôi không biết một chữ nào hết.

Thôi đành đi ngủ, mai không biết Thái tử còn nhớ lời vừa nói không nữa.

Người thì cao quý,kẻ thì thấp hèn.Liệu có đáng để ngài đoái hoài.

Tắt đèn đi ngủ.Cảm giác cứ thiếu thiếu cái gì mà nghĩ hoài không ra.(thật ra là tối nào Nguyệt Di cũng chạy ra bìa rừng để chơi với vua rừng xanh và các động vật khác.)

Sáng hôm sau, tôi hi vọng ngài ấy sẽ đến.Tôi vừa làm vừa đợi, đợi mãi ....vẫn không thấy.*chắc chỉ trêu đùa mình thôi*vừa xong, quay ra thấy Thái tử chạy hớt hải về phía tôi.

"...hh...Muội đợi ta lâu không?"

"Thưa điện hạ, thần đợi không lâu"

"à...vậy ta bắt đầu học được chưa?"

"Tránh để người khác thấy điện hạ ở đây.Liệu rằng điện hạ có thể vào trong...được không?"

"ừm."

Vào phòng thái tử đưa tôi một bình nhỏ.

"ta khó khăn mới đưa về cho muội đó,sử dụng cho bản thân muội đi!"

Tôi khựng lại:"sao người lại đưa thần thứ quý giá như vậy?"

"quý gì, khó lấy thôi chứ không quý lắm đâu "

"bắt đầu học thôi."

Tôi cũng không hỏi gì thêm

Từ lúc đó, nguyên thời gian ngài ấy bên cạnh tôi thì tôi đã biết không ít chữ mặc dù chỉ tới 1 ngày.

Được vài ngày, một hôm nọ ả tỳ nữ phát hiện ra đống sách mà Thái tử cho tôi đọc.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play