Tôi chuyển đến ngôi nhà mới đã được 1 tuần và chỉ còn hơn 1 tuần nữa là sẽ đến năm mới.
Hôm nay không có lịch học, tôi đã đặc biệt đi đến siêu thị gần nhà mua một ít giấy gói quà và vật dụng cần thiết; muốn tự tay làm vài món đồ thủ công nhỏ nhỏ xinh xắn để tặng cho những người tôi yêu quý và trân trọng tại nơi đây nhân dịp cuối năm.
Nhiệt độ ngoài trời hôm nay giảm thêm 3°C, cực kỳ lạnh đối với một người sống ở Việt Nam như tôi.
"Alo, chú Lí ạ, con nghe đây."
chú bảo vệ trường, người đã tiên phong trong công cuộc hái sạch các loại cây do thầy hiệu phó trồng cùng chúng tôi.
"Thủy ơi, hôm nay con có bận gì không?"
"Dạ, không ạ."
"Đêm qua tuyết rơi lớn làm nhiều cành cây khô chưa kịp cắt tỉa bị gãy. Chú đã hỏi thầy hiệu phó và thầy bảo con qua hỏi cách xử lý."
"Cành cây khô ạ?"
" Phải"
"Đúng lúc con cần, vậy giờ chú còn ở trường không? Con qua ngay đây ạ."
"À, vẫn còn. Con cứ từ từ qua, chú đợi con."
"Chú vào trong ngồi đợi đi, đừng đứng ngoài trời lạnh."
"Được rồi, cứ từ từ qua, không vội."
"Dạ, vâng ạ."
Sau khi đến trường, tôi mới biết cái khó mà chú Lí nhắc đến. Số lượng cây bị gãy quả thực rất nhiều.
Đầu tôi ong ong, ý tưởng chợt lóe ra.
Sắp đến Giáng sinh rồi, mình sẽ tận dụng những cành cây khô này để làm cây ước nguyện và cây thông. Trang trí một chút để mỗi góc trường có một cây.
Nói là làm, tôi nhanh chóng liên hệ với các bạn để cùng thực hiện.
Số lượng cây cần làm khá nhiều mà thời gian lại eo hẹp. Vì vậy, tôi quyết định đi tìm Từ Chính Phong.
++++++
Phòng sinh hoạt chung của hội sinh viên
"Tiểu Phong ơi, mình làm một ít bánh, cậu nếm thử xem có ngon không nhé!"
"Sao hôm nay bạn Thủy tốt bụng lại mang bánh đến cho mình nhỉ? Chắc sắp có bão tuyết lớn đây mà!"
"Này, cậu nói gì vậy? Mình tốt bụng biết cậu sắp thi thạc sĩ bánh nên mang bánh đến động viên cậu mà, sao cậu lại nói thế với mình?"
"À, ra là cậu làm bánh mang đến động viên mình à? Mình cứ tưởng cậu đến tìm mình vì có chuyện nhờ chứ..."
"Ừ thì... động viên là chính, nhờ vã là phụ thôi."
"Ủa, sao không đảo lại nhỉ?"
" cậu....."
"Được rồi, không chọc nữa. Đây, cho cậu..."
"Đây là cái gì vậy?"
"Thông báo tuyển tình nguyện viên cho dịp lễ Giáng sinh."
" cậu ...."
"Mình sớm đoán ra được là cậu sẽ tìm đến mình."
"Vậy nên..."
"Xin lỗi nhé, mình đi trước cậu một bước."
Điện thoại bỗng reo lên, Giai Giai gọi đến.
"Thủy ơi, cậu đang đâu? Mau về CLB gấp! Có mấy người đến nói là tình nguyện viên, bảo sẽ giúp chúng ta làm cây thông ước nguyện."
"Cậu đợi tớ nhé, tớ về ngay!"
Nghe tin, tớ vội vã đứng dậy, thu dọn đồ đạc và chạy đi. Quên mất không nói lời cảm ơn với cậu ấy.
Nhờ sự giúp đỡ của Chính Phong và các bạn sinh viên, cây ước nguyện và cây thông Noel đã được hoàn thành đúng ngày. Tôi và Giai Giai còn làm thêm 2 cây ước nguyện nhỏ mang về nhà trưng bày.
Phần lớn cành cây to đã được chúng tôi dùng để làm cây ước nguyện. Số cành cây nhỏ còn lại cũng có công dụng riêng.
Tôi thuê xe ba gác đến trường chở hết cành cây khô về. Từ nay, tôi không cần gọi củi khô về đốt nữa. Số cành cây này tuy không nhiều nhưng cũng đủ dùng đến hết tháng 1, thậm chí lâu hơn.
Hôm nay là Giáng sinh, cũng là sinh nhật của anh trai mình. Mình đã gọi điện chúc mừng sinh nhật anh ấy từ sáng sớm, dặn dò anh canh shipper giao hàng. Hiện anh đang công tác và làm việc tại Nhật Bản.
Nghĩ cũng buồn, nhà có hai anh em, anh lớn đi làm ở Nhật, mình đi học ở Trung. Ở nhà chỉ còn ông bà bô.
Mặc dù là du học sinh, đi học xa nhưng mình cũng có thể tự chủ về tài chính. Số tiền mình kiếm được không nhiều nên không thể gửi về cho ba mẹ nhiều, nhưng mình vẫn có thể mua và gửi về một số món quà nhỏ, đồ thực phẩm chức năng.
Có vẻ ông trời thấu hiểu, biết hôm nay là Giáng sinh nên nhiệt độ ấm lên vài độ và không có tuyết rơi, tuy nhiên vẫn còn khá lạnh.
rời lạnh thế này thích hợp ăn khoai nướng, uống cacao nóng.
Nói là làm, mình đi đến góc vườn nơi chất củi thành đống, lấy một ít củi đi đốt lửa trại.
"Hôm trước, Châu Văn đề xuất với tôi làm một vòng trò ở giữa sân để khi trời lạnh có thể nhóm lửa sưởi ấm, vừa ấm nhà vừa ấm người. Ngoài ra, khi tụ tập ăn uống, chúng tôi cũng có thể nướng đồ ở đó. Vậy nên giờ đây, ngay giữa sân nhà tôi đã có chỗ để nướng khoai.
Nhóm được lửa, tôi nhanh tay bỏ mấy củ khoai trồng hồi còn ở ký túc xá vào đống lửa. Khi đứng dậy định đi pha cho mình một ly cacao nóng, tôi nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cổng; nghe như có ai đó đang bị rượt đuổi và la hét om sòm.
Với bản tính tò mò của mình, tôi không thể bỏ qua chuyện này. Tôi đi ra cổng nhà, mở cửa và nhìn thấy một người không rõ nam hay nữ, ăn mặc trùm kín mít đang đứng núp trước cổng. Dù khá bất ngờ, tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Còn người kia, nghe tiếng mở cửa liền quay lại nhìn. Khi người đó đang bối rối không biết phải làm gì, tôi đã lấy lại tinh thần và nghe thấy tiếng la hét, tiếng người chạy lại phía cổng nhà tôi.
"Bên này! Bên này! Tôi nghe thấy tiếng động ở đây!"
Không có ý gì đâu, tôi chỉ nhích người sang một bên để mời bạn vào nhà. Mời bạn vào trong.
"Cảm ơn bạn."
Tôi không vào nhà cùng người đó mà đi ra ngoài. Vẫn với bản tính tò mò, tôi đứng trước cửa ngóng ngóng xem có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, nhóm người la hét kia chạy tới.
"Em gái, em ở đây à?"
"Dạ, vâng ạ."
"Thế, em có nhìn thấy ai chạy qua đây không?"
"Dạ, không ạ. Em nghe thấy mấy chị la hét nên mới ra xem có chuyện gì xảy ra."
"À... xin lỗi đã làm phiền em nhé."
"Không sao đâu ạ... Nhưng mà, cho em hỏi mọi người đây đang làm gì vậy ạ? Có tìm kiếm ai không ạ?"
"Không có gì đâu, không tìm ai cả. Trời ngoài này lạnh, em mau vào nhà đi cho ấm nhé."
"Dạ vâng, vậy em xin phép không làm phiền mấy chị nữa ạ."
Tôi quay lưng đi vào, nhưng sau đó lại quay ra.
"À, chị ơi."
"Sao thế em? Có phải em nhìn thấy ai lạ mặt không?"
"Dạ, không ạ. Em chỉ muốn nói là nhà bên cạnh có nuôi chó. Con chó đó mới đẻ con, khá hung dữ ạ. Mấy chị có la hét thì cũng nhỏ nhẹ một chút, không là con chó đó ra dọa mọi người đó."
"Hả? Thật sao? Cảm ơn em đã nói cho bọn chị biết nhé. Vậy bọn chị đi trước đây."
"Hét nhỏ thôi nha chị!" Tôi cố tình đưa tay lên miệng, giảm âm lượng giọng nói xuống.
Khi thấy họ đã đi xa, tôi vào nhà và đóng cổng lại. Vào đến trước sân, tôi thấy người đó đang ngồi bên bếp lửa sưởi ấm.
Nhìn thấy tôi đi vào, người đó đứng dậy, muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
ôi cũng không nói gì, bước qua người đó và đi vào trong bếp. Pha hai ly cacao nóng, tôi mang ra và đưa một ly cho đối phương.
"Không biết cậu thích uống cacao như thế nào nên mình pha theo khẩu vị của mình."
Cậu nhận lấy ly cacao và cảm ơn. Cậu chỉ cầm ly mà không uống, cúi gầm mặt xuống đất.
"Yên tâm đi, mình không bỏ thuốc gì vào đó đâu, Trương Chân Nguyên."
Nghe thấy tôi gọi tên, cậu đã rất ngạc nhiên và ngẩng đầu nhìn tôi.
"Mình có nhìn thấy mấy chị gái đó cầm áp phích in hình cậu."
"Sau khi biết tôi đã biết cậu là ai, cậu cũng không còn e ngại mà cởi bỏ lớp cải trang. Nhẹ nhàng, ung dung thưởng thức ly cacao, khoảng khắc này bình yên đến lạ thường.
"Cảm ơn."
Chúng tôi không ai nói gì cho đến khi ngửi thấy mùi khét lẹt. Lúc này, tôi mới sực nhớ ra mấy củi khoai của mình. Vội vàng, tôi vơ lấy cây kéo, khẽ gạt than hồng và lấy khoai ra. Trời ơi! Khoai đã bị cháy đen xì, liệu có thể ăn được không?
Tôi lấy một đôi bao tay đã chuẩn bị sẵn đeo vào, rồi lấy một củ khoai bẻ đôi và đưa một nửa cho cậu.
ậu nhìn tôi, rồi nhìn nửa củ khoai trên tay tôi, suy nghĩ một hồi lâu. Cuối cùng, cậu vẫn quyết định ăn nó.
Sau khi ăn uống no say, tiếng ồn bên ngoài cũng dần im bặt.
Cậu đứng dậy và bày tỏ lòng biết ơn vì sự giúp đỡ của tôi. Tôi cũng không câu nệ tiểu tiết hay có ý muốn làm thân với người nổi tiếng gì. Tuy nhiên, khi cậu chuẩn bị rời đi, trời bắt đầu có tuyết rơi.
"Tuyết rơi rồi!" Cậu đưa tay ra bắt lấy những bông tuyết đang rơi.
"Chờ một chút nhé!"
Tôi chạy vào nhà chính, lấy một ít đồ bỏ vào trong ba lô, sau đó cầm theo một cây dù ra đưa cho cậu.
"Cái này không tốt lắm đâu," cậu nói và đẩy chiếc dù lại cho tôi, tỏ ý không thể nhận.
"Giáng sinh vui vẻ!"
Nghe bốn chữ này, sự đề phòng của cậu dường như giảm đi một chút. Cậu chỉ nhận lấy túi đồ ăn mà không lấy cây dù.
"Cảm ơn."
"Cậu có câu nào mới hơn không? Hai câu này của cậu tôi đã nghe được ba lần rồi đấy."
"Cô... cô nghe thấy?"
"Ừm, tai tôi tuy có hơi lãng nhưng không đến mức người khác nói cảm ơn mà tôi không nghe được.
Cho đến lúc này, tôi mới thấy nụ cười xuất hiện trên môi cậu.
"Có ai từng nói với cậu rằng nụ cười của cậu rất đẹp không?"
"Cậu..."
"Xin lỗi, không có ý xấu gì, chỉ là lời nói thật lòng thôi."
"Cảm ơn, vậy tôi xin phép đi trước."
"..."
Cuối cùng, cậu vẫn không nhận lấy cây dù, mặc kệ tuyết rơi ngày càng dày.
"Bóng lưng ấy... trông thật cô đơn."
Updated 106 Episodes
Comments
Myy Dzung
tới rồi tới rôì/Heart//Heart/
2024-05-17
3