Phòng Trần Dịch
kín kon kín kon
" đến đây đến đây...."
là Giai Giai ra mở cửa
" 2 cậu đến rồi sao, vào đi..."
" tối vậy rồi các cậu còn tính ăn gì vậy hả"
" là đồ Chân Nguyên và Châu Văn mua, cũng khá ngon đó.... cậu thử đi...."
" cay không...???"
" cậu đừng ăn cái đó... cái này mới là của cậu nè..."
Chính Phong cầm 1 phần đồ ăn tương tự đưa cho tôi
" mua riêng cho mình sao?....."
" mình tính không mua rồi nhưng có người dặn phải mua nên mới mua đó"
Châu Văn giải thích không quên lia cho người nào đó cái liếc mắt
tôi nhận lấy phần ăn không cay của mình quay sang cậu
" cảm ơn"
"ừm...."
chỉ ăn thôi thì hơi buồn nên chúng tôi tổ chúc chơi Uno, 1 trò mà chúng tôi vẫn hay chơi khi tụ tập, hình phạt là bị tét tay ngay ở cổ tay....
Trước đó khi ở sân bay tôi với Chính Phong có ngó lơ Giai Giai và Trần Dịch, kết quả cả tôi và Chính Phong bị họ ép thua tham, trên tay 2 người chúng tôi cộng lại còn hơn 50 tấm thẻ bài
Chính Phong bị tét tay xong là qua tôi....
Tôi đưa tay ra cho Trần Dịch tét lại bị 1 bàn tay to lớn ngăn lại
" Để mình"
" wow..." Giai Giai thích thú
" cậu chắc chưa..?" Trần Dịch hỏi lại xác nhận
" chắc...." 1 lời khẳng định dức khoác
Nguyên không ngần ngại xoắn tay áo lên đưa ra cánh tay săn chắc mặc cho Trần Dịch tét
"Trần Dịch, đánh thay mình luôn " Giai Giai ngồi bên thích thú nói
" Giai Giai cậu ác lắm"
" sao hả....cậu biết thương hoa tiếc ngọc rồi sao"
" mình...."
tôi ngồi bên lo lắng cho cậu, tôi biết sức của Trần Dịch mạnh đến cỡ nào. Nếu là tôi và Giai Giai cậu ấy sẽ ít nhiều gì nhẹ tay nhưng với cậu thì sẽ dùng hết sức cho coi...
Quả đúng như tôi nghĩ, 2 cái tét thôi cũng đã rất đỏ rồi....
Tôi sợ nếu còn chơi tiếp, tôi lại thua tiếp cậu sẽ lại bị đánh nữa nên đã xin rút lui nhưng bị cậu chặn lại
" chưa gì mà cậu đã sợ vậy rồi sao.... cậu không tính trả thù sao..."
" nhưng 2 người họ bắt tay hợp tác với nhau.... chúng ta sẽ thua đó...."
"đâu phải chỉ có họ mới biết bắt tay hợp tác với nhau...."
tôi nhìn theo ánh mắt của cậu nhìn sang lại thấy 3 người nào đó đang cười, trong rất gian
Vì niềm vui bắt chợt mà hủy đi cuộc đời của đôi trẻ
Tiếp sau đó là liên hoàn thua của Giai Giai và Trần Dịch. Giai Giai là con gái bọn họ không nở cũng không tiện tét nên giao hết cho tôi, còn Trần Dịch thì thảm hơn bị mấy người kia thay phiên nhau hành hạ...
1 lúc sau cả 2 cánh tay của Trần Dịch đỏ lên, còn có dấu hiệu hóa tím
Trần Dịch lăn ra đất la hét
" không được không được.... phế rồi phế rồi..."
Dù có thù thế nào tôi cũng chỉ ra tay nhẹ với Giai Giai nhưng với Trần Dịch, bọn họ dùng hết sức với cậu...
Giai Giai thấy Trần Dịch như thế này cũng rất hả hê nhưng mang tiếng là đồng bọn nên cũng phải phối hợp 1 chút, đi đến gần bắt đầu màn diễn xuất giả trân kia
" ôi trời ơi... Trần Dịch... cậu không sao chứ... "
"...."
" trời ơi ... nhìn kìa.... đỏ hết cả rồi....."
"..."
" mấy cậu.... mấy cậu ác lắm đó có biết không hả... "
"..."
Giai Giai vừa nói vừa nhịn cười, còn Trần Dịch cứ lăn quá lăn lại.... trong 2 người họ rất buồn cười...
" ôi cái diễn xuất này.... đúng là ô nhiễm thị giác mà...."
Nguyên lắc đầu ngán ngẫm....
" học trò của cậu đó" Châu Văn ngồi bên nói
" trò này ..... thầy đây xin phép không nhận...."
" hahaha...."
Tôi ngồi trên sofa xem họ bày trò cũng không ngăn được cơn buồn ngủ ập tới với tôi... tôi cứ vậy mà ngấp ngắn ngấp dài
Mở mắt lại lần nữa đã thấy cậu nhìn tôi
" Không còn sớm nữa, mình phải về đây..."
" được..., cậu về đi mai còn đi quay" Cố Nhiên nói
" Thủy.... có muốn về luôn không?"
bỗng cậu hướng sự chú ý của mọi người đến tôi. Tôi có 1 yếu điểm đó là mỗi lần buồn ngủ và ngáp mắt sẽ ướt như muốn khóc....và giờ đôi mắt của tôi ngập ngùi trong nước
" hả.... có.... mình cũng về..."
thấy tôi đã như vậy họ cũng không giữ lại mà thả tôi về phòng
" được, ... vậy 2 cậu về ngủ trước đi...."
" các cậu cũng ngủ sớm đi... đừng ham chơi quá đó"
" được, bọn mình biết rồi..."
" tạm biệt"
" tạm biệt"
" ấy.... Trương Chân Nguyên, đánh người xong bỏ chạy như vậy đó hả"
Đang bận diễn xuất nhưng nghe thấy Chân Nguyên phải về Trần Dịch liền ngừng diễn xuất ngay
" mai mình còn đi quay.... hôm sau bù tội với cậu..."
" ok... nhớ đó"
" được được..."
.......
" Nguyên, cậu qua đây với bọn mình không sao chứ?"
" không sao, mình có báo với bên đoàn 1 tiếng rồi"
" .... vậy thì được tốt..."
" ... sao.... cậu lo cho mình à...?"
"....có đâu..."
" còn cứng miệng"
"...."
Quay trở về đến trước cửa phòng tôi
" trễ rồi, cậu mau vào ngủ đi"
" được, hôm nay cậu quay hình cũng rất vất vã ... cũng về nghỉ ngơi sớm đi....."
dức lời tôi quay lưng mở cửa phòng thì nghe cậu gọi tôi
"Thủy..."
vừa quay lưng lại đã bị cậu khóa ở trong lòng
" hửm....???"
" .... làm sao thế???"
"mình hơi mệt... có thể để mình ôm cậu 1 lát được không?"
mọi lần đều như vậy, khi bản thân không còn năng lượng cậu đều sẽ đến tìm tôi, ôm tôi và tiếp thêm năng lượng. Những lúc thế này tôi cũng không nói gì cả chỉ yên lặng ở bên vô về an ủi cậu.
Trong suốt quãng thời gian quen biết cậu, tôi mới nhận ra mặt trái của ngành giải trí. Nó không những bào mòn về thể xác mà nó còn bào mòn cả tinh thần.
Khi đứng trước ống kính, họ là những ngôi sao được người người yêu thích và ngưỡng mộ; nhưng phía sau ông kính lại không phải vậy. Vì ham muốn cái được gọi là tỏa sáng trước ống kính chỉ trong tích tắc mà họ phải đánh đổi biết bao nhiêu là thứ; từ sự riêng tư, sức khỏe, gia đình, bạn bè,....
Và cậu cũng không tránh khỏi, cậu vào nghề khi bản thân còn quá trẻ; rời xa cha mẹ khi còn nhỏ; bản thân vẫn chưa có đủ khả nâng chăm sóc hay xử lí các mối quan hệ xã hội..... nhưng giờ đây, cậu lại từ 1 người không biết gì trở thành 1 người xử lí mọi thứ 1 cách thành thục và dễ dàng.
Từ đây cũng có thể hiệu được cậu đã trải qua những gì.
Tôi cảm thấy may mắn khi được cậu lựa chọn là nơi trải lòng, là nơi cho cậu có thể thoải mái thể hiện sự yếu đuối của bản thân... và tôi cũng cảm thấy mình thật xui xẻo khi phải chứng kiến mọi sự vất vả và đau thương này đến từ chính cậu
".... chắc là cậu mệt lắm đúng không?"
" ......" cậu ôm tôi càng chặt hơn nhưng vì sợ tôi đau nên cũng nhanh thả lỏng 1 chút
"..."
" um~~~~cậu đi rồi... mình không còn nơi để sạc pin nữa "
" nói linh tinh gì vậy hả.... không phải trước khi gặp mình cậu có hẳn 6 cục pin để sạc đó sao"
" pin đó chai rồi..."
"....." tôi tự thấy vui sướng khi bây giờ vị trí của tôi trong cậu hơn hẳn cả 6 người anh em cùng cậu sát cánh kia.... cũng thấy khá buồn vì có thể sẽ phải rời xa cậu trong 1 tương lai không xa
"Ngày mai các cậu có lịch trình đúng không?"
"ừm, ngày mai bọn mình đi xem gấu trúc..... bọn mình chỉ ở đây 3 ngày, ngày mai là ngày thứ 2 ..."
" ngày mai mình còn phải quay hình, nhưng ngày kia thì không... chờ ngày kia mình qua tìm các câu rồi cùng đi với các cậu"
" không cần đâu.... cậu đi quay hình vốn đã mệt đừng vì bọn mình mà làm khó bản thân.... ở lại khách sạn nghỉ ngơi đi"
" không muốn~~~~~" cậu cạ cạ cái đầu vào vai tôi giọng điệu ủy khuất nhõng nhẽo nói
" cậu đây là đang làm nũng sao...."
" um~~~~~~"
" ngoan, nghe lời ở lại khách sạn nghỉ ngơi đi, lúc về mình sẽ kể lại cho cậu nghe chuyến đi như thế nào.... được không?"
Tôi thật tâm quan đến cậu, lo lắng cho sức khỏe của cậu.....cậu đã làm việc suốt mấy tháng qua, bay từ chỗ này đến chỗ kia .... phần lớn những lúc nói chuyện của chúng tôi đều là nữa đêm... tôi thấy rõ sự mệt mỏi trong mắt cậu.... vậy nên tôi thực sự không nở vì tôi mà cậu bỏ bê không quan tâm đến sức khỏe của bản thân như thế ..... dỗ dành cậu bảo cậu hãy ở lại khách sạn....
" không~~~~"
" vậy cậu muốn thế nào?"
" mình chỉ muốn cậu... chỉ 2 chúng tôi.... đi chơi riêng"
" cậu muốn đánh lẻ....???"
" phải..."
" không...."
" cậu không thương mình"
" ....um~~~~ đúng.... cậu có gì mà phải thương chứ..... nói cho cậu biết.... mình không phải là loại thấy sắc quên bạn đâu nha"
"...." cậu trề môi biểu thị không cam tâm
Thấy mọi chuyên đang diễn ra ngày 1 đi xa, nó không còn đúng quỹ đạo, tôi hạ quyết tâm nói
" Nguyên, cậu nên tập quen dần lại với cuộc sống không có mình đi.....chúng ta nhiều lắm cũng chỉ là người lạ bước qua đời nhau mà thôi"
" không,...... mình với cậu còn lời hứa 4 năm.... mình tuyệt đối sẽ không quên cậu...càng sẽ ko quên đi cuộc sống khi có cậu ở bên"
" cậu ....cậu thích cảm giác đó đến vậy sao?"
" phải.... mình thực sự rất thích... "
" câu là tên ngốc cứng đầu "
" mình chỉ như vậy với mỗi mình cậu"
Cậu sợ sệt không dám nhìn thẳng tôi mà cầm góc áo tôi kéo kéo...
" vậy nên ..... cậu cũng đừng quên mình có được không"
" mình không nói trước được"
" ý cậu là sao"
" thì lỡ như có anh đẹp trai nào đó đến bên làm quen với mình sau đó dần dần làm mình quên đi cậu thì sao..."
" không được,..... chuyện đó tuyệt đối không được xảy ra"
"...."
" cậu còn cười"
phải, tôi đang cười.... nụ cười diễu cợt..... diễu cợt bản thân thật sự đáng với những gì cậu trao tôi sao
" .... được rồi....mình buồn ngủ rồi..."
" được, vậy cậu mau vào đi..... ngủ ngon..."
"...ùm..ngủ ngon.... Chân Nguyên."
tôi mở cửa đi vào..... đóng cửa lại... khi đã xác định cậu đã đi xa tôi đã ngồi sụp xuống mà khóc....
Đây là lần đầu tôi khóc kể từ lúc sang đây đến bây giờ, tôi vẫn luôn cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mọi người và suýt chút nữa là đã lộ trước mặt cậu....
Tối đó tôi đã khóc rất nhiều, khóc nhiều đến mức thiếp đi trước cửa phòng khi nào không hay....
Đến tận sáng hôm sau khi Cố Nhiên đến tìm tôi đi ăn sáng.
Cậu ấy nhấn chuông làm tôi từ cơn mơ mà tỉnh dậy, tôi mơ hồ mở cửa phòng..... nhìn thấy tôi bây giờ làm cậu ấy rất sợ..... đây là lần đầu cậu thấy tôi như vậy....
" Cậu làm sao vậy, có ai bắt nạt cậu sao???"
Hôm qua đã khóc hết nước mắt nên giờ khi nghe Cố Nhiên quan tâm làm tôi muốn khóc nhưng cũng không thể khóc nổi....
" không muốn nói cũng không sao....vẫn còn sớm..... Mình đi tìm cho cậu ít đồ chườm mắt.... cậu đi rửa mặt thay đồ đi"
" ừm...."
Sau khi được Cố Nhiên giúp đỡ, mắt tôi đã bớt xưng....
Thời gian tập trung lại đi chơi cũng đến, chúng tôi cùng theo chân Châu Văn đi thăm khú khắp nơi
Cả buổi hôm đó Cố Nhiên đã quan tâm và chăm sóc tôi, tôi thật sự rất cảm kích
Tâm trang không mấy vui vẻ nhưng khi nhìn thấy mấy em bé gấu trúc làm tâm trạng tôi vui lên được phần nào
Khu bảo tồn động vật Thành Đô, Tứ Xuyên
" wow.... các cậu xem kìa là Hoa Hoa...." Giai Giai áp mặt vào tường kính la lớn
" bình thường trên mạng thấy đã đáng yêu rồi.... giờ thấy trực tiếp lại càng thấy dễ đáng yêu hơn.... đúng không Giai Giai.."
" Lão Châu... mình muốn mang em ấy về nuôi có được không?"
" vậy thì cậu phải đi hỏi chính phủ rồi..."
" èo...."
Cuộc dạo chơi Tứ Xuyên cứ như thế kéo dài đến ngày thứ 3
Ngày thứ 3
Hôm nay cậu giữ đúng lời hứa tham gia cùng chúng tôi
Nhắc đến Tứ Xuyên làm tôi nhớ đến 1 người đó là chị Lý Tử Thất rất nổi tiếng trên mạng, tôi có hỏi qua Châu Văn liệu cậu ấy có biết chị ấy không
Cậu ấy bảo biết và đã dẫn chúng tôi đến thẳng nhà chị ấy làm khách. Thì ra, nhà chị Tử Thất ấy vậy mà lại là hàng xóm với nhà ông bà ngoại của Châu Văn. Chúng tôi được chị chiêu đãi nhiều món ngon do đích thân chị ấy làm.
Chị ấy cũng bất ngờ khi bạn của cháu trai ông Dương lại là idol, lại còn có cơ hội gặp mặt như vậy. Chị ấy còn khen cậu rất đẹp trai, họ còn chụp ảnh chung với nhau.
Chị cũng có dẫn chúng tôi đi tham quan rất nhiều nơi từng xuất hiện ở trong video của chị, cho phép chúng tôi chụp ảnh.
Tôi là 1 đứa không thích chụp ảnh cho lắm, nhưng khi đi chung với Nguyên 1 phát là có cả chục cái album ảnh, nhưng toàn là cậu chụp lén tôi. Tôi có cảnh cáo cậu là không được làm như thế nhưng cậu vẫn mặc kệ mà làm theo ý mình.
Thời gian trôi nhanh, cũng đến lúc chúng tôi phải về khách sạn soạn đồ quay lại Bắc Kinh
Trước khi đi chị còn chuẩn bị cả quà cho chúng tôi mang đi, chỉ còn mở lời bảo chúng tôi nếu có thời gian thì quay lại đây chơi... chị sẽ chiêu đãi thêm nhiều món ngon, dẫn đi nhiều nơi hơn .... không giống như Châu Văn chỉ biết dẫn đi chợ đêm, làng trà, khu bảo tồn,....
chúng tôi cũng đáp ứng rồi tạm biệt chị rời đi
Về khách sạn, chúng tôi nhanh chóng soạn đồ trả phòng ra sân bay
Để tránh bị chụp ảnh không hay, chúng tôi đã tạm biệt với Nguyên tại khách sạn rồi rời đi
Tạm Biệt Chân Nguyên
Tạm Biệt Tứ Xuyên
Updated 106 Episodes
Comments