Gặp Được Cậu Là Điều May Mắn Nhất Của Tớ / Trương Chân Nguyên/
Sau 5 năm miệt mài học tập, tôi đã can đảm nộp đơn xin học thạc sĩ du học Đức tại 3 trường đại học. Tuy nhiên, kết quả không như mong đợi, cả 3 nơi đều từ chối hồ sơ của tôi. Không nản lòng, tôi tiếp tục theo đuổi ước mơ du học và may mắn được nhận vào chương trình Trung Quốc 1 năm tiếng.
Sân bay Đà Nẵng
"Bé cưng à, qua đó nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, mami sẽ rất nhớ con."
"Mày có thôi đi được không?"
"Ba má, con đi một năm, năm sau con sẽ về."
"Ừm, đi đi con. Nhớ gọi về báo bình an cho ba má khi con đến nơi nhé!"
"Dạ"
Sân bay Bắc Kinh
"Chào em, em chào mừng đến với Bắc Kinh nhé!"
người đón tôi ở sân bay là chị tư vấn viên bên trung tâm tôi đã liên hệ trước đó
" Dạ chào chị, cảm ơn chị đã đến đón em"
" Đây là việc chị nên làm mà"
" Dạ"
"Giờ chị sẽ đưa em về trường để làm thủ tục nhập học. Em mang đủ giấy tờ rồi chứ?"
"Dạ, em mang đủ hết rồi ạ."
"Được rồi, vậy chúng ta đi thôi!"
Đang đi, tôi chợt thấy mình đá phải thứ gì đó. Cúi xuống nhặt lên, tôi nhận ra đó là móc khóa hình chú bướm xanh. Lúc nhìn thấy móc khóa, tôi có cảm giác như đã từng thấy ở đâu đó nhưng lại không nhớ ra. Lúc này, sân bay cũng khá đông đúc, việc tìm người trả lại móc khóa này cũng khó khăn. Bỗng một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi: "Thôi thì lượm được của rơi, tạm thời bỏ túi"
Chị gái bên trung tâm thấy tôi đứng mãi không đi vội gọi tôi " nhanh lên"
" Dạ chị"
Trường học
Thủ tục nhập học được hoàn thành nhanh chóng. Nhà trường cấp cho tôi một phòng ký túc xá đơn. Hầu hết du học sinh tại đây đều được cấp phòng đơn.
Sau hơn 1 tháng, tôi dần hòa nhập với cuộc sống sinh viên nơi đây. Là du học sinh, tôi nhận được nhiều sự giúp đỡ từ các bạn trong hội sinh viên, nhờ đó tôi quen biết thêm vài người bạn mới. Tuy số lượng không nhiều, nhưng chất lượng tình bạn thì miễn chê!
Chúng tôi nhanh chóng lập thành một nhóm chơi thân. Nhóm có 6 người, chỉ mình tôi là người nước ngoài, còn lại đều là người Trung Quốc. Thêm vào đó, ngành học của chúng tôi hoàn toàn khác nhau, thậm chí có người học khác trường. Lý do chúng tôi quen biết nhau cũng khá buồn cười.
Đầu tiên là tôi và Giai Giai, hai người con gái duy nhất trong nhóm. Tôi quen biết cô ấy vì cô ấy là khách hàng thân thiết của tôi. Lý do cô ấy trở thành khách hàng của tôi là vì tôi vốn đã có vốn tiếng Trung kha khá, lịch học tiếng 1 năm cũng không dày đặc nên tôi có nhiều thời gian rảnh. Để tận dụng thời gian rảnh và kiếm thêm thu nhập, tôi đã tự tay làm một số món bánh miền Tây như bánh da lợn, bánh bò,... và cả ya ua, sữa chua nếp cẩm để bán. (Tuy tự nhận bản thân hay ăn hơn là hay làm, nhưng đã làm thì phải ngon!) Từ đây tôi và cô bạn ham ăn lười làm Đường Giai Giai đã quen biết nhau. Hiện tại, cô ấy đang theo học ngành thiết kế thời trang cùng trường với tôi.
Người thứ hai tôi quen biết là Trần Dịch, sinh viên khoa công nghệ thông tin. Tôi quen cậu ấy qua lời giới thiệu của cô bạn Giai Giai. Hôm đó, chúng tôi đến nhà ăn của trường để ăn. Giai Giai vì mãi mê nói về bộ phim cậu ấy vừa xem tối qua mà không để ý va vào người Trần Dịch. Không hiểu sao hai người lại xảy ra mâu thuẫn, cãi nhau ỏm tỏi và đánh nhau ầm ĩ. Thế là cả hai bị đưa lên phòng thầy chủ nhiệm để "uống trà". Tôi vốn nghĩ sinh viên công nghệ thông tin thường trầm ổn và ít nói, nhưng ai ngờ lên đến phòng thầy chủ nhiệm rồi mà Trần Dịch vẫn bô bô cái miệng trách móc Giai Giai. Để êm chuyện, thầy chủ nhiệm bắt hai người ôm nhau làm hòa, viết kiểm điểm và lao động công ích 1 tháng (tức là đi quét lá sân trường thay cho các cô lao công. Mà trường tôi rộng hơn 500.000ha đất, quét hết thì cũng mệt mỏi lắm đấy!).
Để cổ vũ tinh thần cho bạn, tôi thường xuyên làm đồ ăn mang đến cho Giai Giai. Cũng không quên làm thêm một phần cho Trần Dịch. Sau khi ăn được vài món tôi làm, Giai Giai bây giờ còn có thêm Trần Dịch thỉnh thoảng hỏi: 'Thủy, hôm nay cậu nấu món gì ăn thế?'
Trong một tháng miệt mài mang cơm, đồ ăn tiếp tế cho hai người bạn này, tôi vô tình phát hiện ngay tại khu ký túc xá giảng viên của trường có trồng rất nhiều cây me. Đặc biệt, những cây me này sai quả. Tò mò, tôi lân la hỏi mấy chú bảo vệ và được họ cho biết: "Cứ muốn ăn thì cứ hái, cây này trồng nhiều năm rồi, không phun thuốc gì đâu mà sợ!"
Chú đã mở lời vậy thì con cũng không ngại đâu ạ. Ngay hôm sau, đúng lúc tôi không có tiết học, Giai Giai và Trần Dịch cũng đang trong giờ lao động công ích. Cả ba chúng tôi cùng với một vài chú bảo vệ mang theo dụng cụ đi hái me. Tuy nhiên, vì bận giờ làm nên các chú bảo vệ không thể ở lại hái cùng chúng tôi. Sau một lúc, chỉ còn lại ba người chúng tôi tiếp tục công việc.
Đang hái me hăng say, bỗng có một người đàn ông đi đến la lối:
'Ai cho các cô cậu hái me ở đây?'
Vâng, người này không ai khác chính là thành viên thứ tư của nhóm chúng tôi, sinh viên ưu tú 5 tốt, thành viên hội học sinh Từ Chính Phong.
Ngay sau đó chúng tôi bị cậu ta lôi lên phòng thầy hiệu phó của trường. Thật bất ngờ, hóa ra mấy cây me kia là do thầy hiệu phó trồng vì thầy thích ăn me. Tuy nhiên, me thầy trồng lại chua nên trước nay thầy không hái hay cho người thu hoạch. Vậy mà chúng tôi, không có sự cho phép của thầy, đã đi hái me còn hái rất nhiệt tình. Khu ký túc xá giảng viên có tổng cộng 10 cây me, và chúng tôi đã hái hết 3 cây. Ước tính số me hái được lên đến hơn 15kg.
Thầy hiệu phó nhìn thấy đóng mé chúng tôi hái và nhìn chúng tôi với ánh mắt nghiêm nghị.
"Ba đứa các em, ai là người khởi xướng chuyện hái me này?"
Vì là người có lòng trách nhiệm, tôi tự nhận bản thân là người đã khởi xướng chuyện hái me.
"Vậy em đã ăn qua me này chưa mà dám hái nhiều như vậy?"
"Dạ, em đã ăn qua rồi ạ."
"Vị me này thế nào?"
"Dạ, me này chua ạ."
" Biết là chua vậy mà em còn dám hái. Hái xong ăn không được lại vứt đi nhưng vậy em không thấy uổng phí sao?"
“Nhưng thưa thầy, để nó trên cây em càng thấy uổng phí hơn. Me chua có thể chế biến thành các món ngon mà thầy ạ. Em có nhiều cách để làm cho me hết chua hoặc giảm độ chua, đảm bảo sẽ rất ngon.”
" Em làm được sao?, em có thể làm được món gì chứ?"
“Em làm được chứ ạ! Em có thể làm nhiều món ngon từ me chua như nước đá me, kẹo me, siro me, soda me,...”
“Vâng ạ! Em sẽ mang số me này về làm các món em vừa nói. Nếu làm được, em mong thầy cho phép em hái hết số me còn lại trên các cây đó. Nếu không, em sẽ viết bản kiểm điểm cho thầy.”
" Dạ?"
Khi nghe thầy hiệu phó nói vậy, cả bốn người chúng tôi ngơ ngác tại chỗ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau một lúc lấy lại tinh thần, chúng tôi mang hết số me đã hái về ký túc xá của tôi. Vì là ký túc xá nữ nên Trần Dịch không thể vào được. Vậy nên, tôi chia cho cậu ấy một ít me mang về phòng ký túc xá của cậu ấy. Trần Dịch tách vỏ và thịt quả ra, còn hạt me cứ để đó. Khi nào tách xong, mang qua cho tôi cũng được.
Và thế là, một ngày tiếp theo, chúng tôi miệt mài tách me tại ký túc xá và chế biến thành đủ các món ngon từ me như đá me, kẹo me, bánh me, siro me, soda me,... Ngày kế tiếp, chúng tôi mang thành quả đến cho thầy hiệu phó. Thầy tròn mắt kinh ngạc, không tin vào mắt mình. Thầy thử từng món, món nào cũng ngon. Thầy gật đầu đồng ý và cho phép chúng tôi tiếp tục hái me về làm những món này.
Và thầy cũng hỏi thêm: 'Mấy đứa hái me về làm mấy món này ăn cũng có cần hái nhiều vậy không?'
Lúc này, tôi cũng mới thành thật chia sẻ với thầy: 'Bọn em hái me về ăn chỉ là phụ, buôn bán bánh kinh doanh mới là chính ạ.'
Thầy hiệu phó đang nhấp một ngụm đá me. Khi nghe tôi nói vậy, thầy sặc và phun ra ngoài một ít. Lúc đó, cả ba chúng tôi đứng khá xa thầy, chỉ trừ một người.
Thầy hỏi thêm về kế hoạch kinh doanh của tôi. Sau khi nghe, thầy thấy ý tưởng cũng khả thi nên đã nguyện ý đầu tư cho chúng tôi.
Giờ đây, thầy sẽ đầu tư cho chúng tôi nguyên liệu là những loại cây ăn trái do thầy trồng. Thầy cũng có thể cấp cho chúng tôi thẻ mượn phòng thực hành nấu ăn của trường để làm mấy món mang đi bán. Tuy nhiên, điều kiện là...
Nghe đến đây, ai nấy trong chúng tôi đều vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt.
"Điều kiện là gì ạ?"
"Thầy chỉ cần các em nộp lại 50% lợi nhuận cho thầy."
"Thầy ơi, thầy không sợ bị kiện vì lợi dụng chức quyền sao?"
" chỉ có những kẻ làm ăn phi pháp mới sợ điều đó, thầy đây thanh minh không sợ"
Không ai trong chúng tôi tin tưởng thầy.
"Tất nhiên, nói như vậy bọn em không tin là đúng. Nên là thầy sẽ đề xuất mở một CLB về nấu ăn để bán cho sinh viên trong trường, nhưng mục đích chính là kiếm thêm chút tiền để giúp đỡ các sinh viên khó khăn."
“Ý thầy là sao ạ?”
“Thầy không ngại nói với các em, tình hình tài chính của trường hiện nay đang gặp nhiều khó khăn. Sắp tới đây, hội đồng nhà trường có kế hoạch cắt giảm số lượng giảng viên và sinh viên có hộ khẩu Bắc Kinh tại ký túc xá để dành chỗ cho các bạn sinh viên từ nơi khác đến.”
“Vậy nếu như bọn em kiếm được tiền, số tiền đó sẽ được chuyển vào quỹ giúp đỡ sinh viên khó khăn.”
“Thầy biết điều này có thể không công bằng với các em, nhưng...”
Nghe thầy nói vậy, cả ba chúng tôi nhìn nhau trao đổi ý kiến bằng ánh mắt.
“Dạ, được ạ.”
“Hả? Được ư?”
“Mặc dù em không có hộ khẩu Bắc Kinh, nhưng em có nhà ở đây. Em sẽ làm thủ tục trả phòng và về nhà ở.” Giai Giai lên tiếng
“Em cũng vậy. Em sẽ về nhà để nhường phòng cho các bạn khác.”
Cả tôi và thầy bất ngờ nhìn 2 người họ
Sau khi đạt được thỏa thuận với thầy hiệu phó, chúng tôi rời khỏi văn phòng thầy.
“Thật không ngờ Giai Giai, cậu vậy mà cũng có nhà ở Bắc Kinh. Trần Hạo là người ở đây, mình không nói gì về cậu ấy cả...” tôi đưa ngón cái lên like cho vài cái
“Haha, được rồi, kết thúc chuyện này tại đây thôi. Bây giờ chúng ta cần đi ngủ để lấy lại sức. Ngày mai dậy sớm đi hái me về bán nào!”
“Khoan đã!”
“Sao vậy?”
“Mình nghĩ trước khi đi, chúng ta nên gửi lời cảm ơn đến Chính Phong.”
“Cảm ơn vì điều gì? Mình phải cảm ơn vì cậu ta đã đưa bọn mình đi gặp thầy hiệu phó ư? Hại bọn mình mất 1 ngày 1 đêm không được ngủ sao?” Giai Giai tức giận nói.
“Cậu đừng nói vậy! Việc bọn mình hái me mà không hỏi ý kiến thầy trước cũng là sai rồi. Chính Phong làm như vậy là đúng thôi.”
“Nhưng rõ ràng bọn mình đã hỏi qua mấy chú bảo vệ rồi mà.”
“Địa vị và quyền hạn của thầy hiệu phó cao hơn mấy chú bảo vệ mà!”
“Thật ra, số me các cậu đưa cho mình tách có một nửa là do Chính Phong tách đấy.”
“Ờ… hả… cậu nói gì cơ?”
“Bạn cùng phòng của mình không ai chịu giúp mình tách me. May mà có Chính Phong giúp, nếu không thì…”
“Cảm ơn cậu rất nhiều! Cảm ơn cậu đã giúp bọn mình, không để bọn mình sai càng sai. Cậu không ngại khó khăn, ngồi một chỗ hàng tiếng đồng hồ giúp bọn mình tách me.”
“Ừm, mình cũng muốn nói lời xin lỗi đến các cậu.”
“Không sao, nếu hiểu lầm đã được hóa giải thì xí xóa coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Cứ coi như không có gì, như chưa từng quen biết vậy.”
“Được rồi, nghe theo cậu vậy.” Giai Giai vẫn còn chút bực bội nhưng cũng miễn cưỡng đồng ý bỏ qua.
“Khi nào các bạn đi hái me thì gọi mình nhé, mình sẽ đi cùng các bạn.”
“Được, cái này do cậu đề xuất nhé, bọn mình không ép buộc đâu.”
Và cũng bắt đầu từ đây, nhóm bốn người chúng tôi được thành lập và trở nên nổi tiếng khắp trường đại học K.
Updated 106 Episodes
Comments