Tình Ngàn Năm.
*Truyện có một vài tình tiết vui nhộn\, sử dụng một ít teenfic\, những ai quá nghiêm túc khuyến cáo không nên đọc\, kẻo tức giận bỏ truyện\, tác giả không chịu trách nhiệm ^.^*
\=========================================
Nước Đức, phía đông công viên quốc gia, ở một thị trấn biệt lập với thành phố đông đúc, một tòa biệt thự được xây dựng lộng lẫy bên cạnh dòng sông Kinzig...
Trong một căn phòng bao trùm bởi không khí căng thẳng, đám người đứng bao quanh chiếc giường bệnh. Dây truyền nước trong suốt kéo dài một đường đến cổ tay của người đàn ông trung niên đang nằm thở nặng nề.
Đôi mắt lờ mờ chậm rãi đóng mở, ông liếc nhìn người thanh niên trẻ tuổi đứng bên cạnh, khó khăn gọi thành tiếng:
- Ben.
Người đàn ông trẻ tuổi ngay lập tức cúi đầu, đáp:
- Yes\, boss.
(Vâng, ông chủ.)
- I want to ... see that child....
(Ta muốn.... gặp đứa trẻ đó.)
- .... Tiêu.Tử.Du!
\=============================
Ở một nơi khác,
Trên chiếc giường với gam màu trắng như tuyết, một cô gái đang nằm co người, cuộn thân thể vào trong chiếc chăn ấm áp. Vài giây sau, cô đột nhiên cử động, rồi mở mắt ra. Chớp chớp đôi con ngươi đen láy, cô đảo mắt nhìn một lượt quanh căn phòng, sau đó linh động ngồi dậy, tự ý bước xuống giường.
Đi về phía trước, giơ tay kéo phăng tấm rèm qua một bên, cô gái vươn người đón những ánh nắng chiếu rọi xuyên qua tấm gương trong suốt.
Từ góc nhìn của cô, có thể dễ dàng nhận thấy quang cảnh bên dưới, với màu xanh biếc của biển và những dải cát vàng trải dài đến cuối chân trời, được tô điểm thêm một chút ít những khối đá to lớn tối màu bám đầy rêu xanh.Cứ như thế, một ngày mới trên đảo hoang lại bắt đầu.
Đúng vậy... không ai nghe nhầm đâu, đây đúng là một hòn đảo hoang, còn tôi... tôi tên Tiêu Tử Du - là người sống ở đây. À không, hay phải nói đúng hơn..... là tôi bị giam cầm ở nơi đây suốt 10 năm qua.
Và có ai đoán được không? Rằng người đã làm điều này với tôi... chính là một người thân, một người cha trên danh nghĩa..... Ba của tôi - Allard Chiller, một thân sĩ quý tộc người Đức.
Đương nhiên, giống như ai đó đã biết... ông ấy không phải ba ruột của tôi. Bởi vì cơ thể của tôi mang một bí mật động trời mà không ai ngờ được, và nó không cho phép cha hoặc mẹ của tôi tồn tại đến thời đại này. Tôi có thể chất khá đặc biệt, là người đã sống qua mười thế kỉ, cũng tức là trải qua một ngàn năm rồi.
Nói nôm na, tôi có lẽ... chính là một con yêu quái ngàn năm.... không chết. Hay có thể là... chưa đến lúc chết chăng?
"Cốc cốc" - Tiếng gõ cửa vang lên, cùng với đó là giọng nói của một người phụ nữ truyền đến:
- Tiểu thư\, đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi\, mời cô xuống dưới dùng bữa.
Vài giây sau, từ bên trong vang lại tiếng đáp:
- Tôi biết rồi.
Dứt lời, Tiêu Tử Du vươn tay kéo rèm lại, rồi xoay người bước đi.
Ra khỏi phòng của mình, cô gái như một thói quen đi xuống tầng, vòng qua khu sảnh lớn, rồi nhẹ nhàng đặt chân vào phòng ăn. Nhìn chiếc bàn rộng lớn trải dài những món sơn hào hải vị, Tiêu Tử Du thản nhiên ngồi xuống chỗ của mình và bắt đầu bữa ăn của mình.
Xung quanh, người hầu đứng thành hai hàng, im lặng không lên tiếng. Trong không gian, chỉ còn vang lại tiếng kim loại va chạm nhau, thế nhưng như một lẽ thường tình, điều này không gây ảnh hưởng gì đến Tiêu Tử Du, cô vẫn ung dung dùng bữa.
Lúc này, đột nhiên có tiếng động cơ truyền đến, âm thanh "ì ầm" khiến đám người vừa bất ngờ vừa hoang mang, bởi lẽ.... nơi này từ rất lâu đã không có ai đến rồi.
Tiêu Tử Du chậm rãi dùng dao cắt phần thịt của mình, không ngước mặt lên, cô chỉ nói:
- Lão Tứ\, ra ngoài xem đi.
Từ đằng sau, bóng dáng một người đàn ông không biết đã đứng ở đó từ khi nào, cung kính cúi đầu đáp:
- Vâng\, tiểu thư.
Dứt lời, người đó liền nhấc chân rời khỏi. Vài phút sau, ông ta quay trở lại, nhưng là mang theo một số người lạ mặt khác nữa. Bọn họ một thân trang phục đen, khí tức bức người, vô tình khiến đám hầu xung quanh sợ hãi, lùi về sau mấy bước.
Người đàn ông cúi đầu, lên tiếng giới thiệu:
- Tiểu thư\, là người của lão gia!
Sau lời đó, chàng trai đi đầu của đám người áo đen chủ động tiến đến một bước, nghiêng người nói:
- Kính chào Đại tiểu thư\, lần đầu được diện kiến\, tôi là Ben\, thư kí riêng của lão gia\, vinh hạnh được gặp cô.
Trước những lời chào hỏi cung kính và lễ nghi, Tiêu Tử Du vẫn thản nhiên ăn phần của mình, cô không mảy may để ý đến anh ta, ngay cả một ánh mắt cũng không liếc nhìn.
Người đàn ông thấy vậy cũng không hoảng, bình tĩnh nói tiếp:
- Xin thứ lỗi vì sự đường đột hôm nay\, nhưng mà... lão gia muốn gặp cô\, Đại tiểu thư. Xin cô hãy đi một chuyến cùng chúng tôi.
Nghe đến đây, động tác tay của Tiêu Tử Du mới chậm lại một chút, thế nhưng cô vẫn như cũ không nhìn người đàn ông, miệng vừa nhóp nhép vừa hỏi:
- Đột nhiên muốn gặp mặt\, ông ta gần chết rồi sao?
Người đàn ông giật mình trước lời lẽ có phần "cục súc" của cô gái, bối rối đáp:
- Chuyện này... Đại tiểu thư xin cứ đi theo chúng tôi\, đến nơi cô tự khắc sẽ biết.
Tiêu Tử Du nhếch môi, đột nhiên cười mỉa một cái, lên tiếng:
- Mười năm trước\, ông ta mang tôi đến đây\, không nói không rằng mà vứt ở lại\, mười năm sau\, vẫn kiêu ngạo đến vẫy tôi về ư? Các người muốn đến thì đến\, muốn đi thì đi\, muốn làm gì thì làm\, không cần nói với ai cái gì cả\, thật sự tưởng mình là ông trời rồi sao? Hôm nay\, các người đến mà không báo trước\, vừa vào đã muốn tôi đi theo\, vừa phá hỏng bữa sáng của tôi lại không cho tôi lí do chính đáng.... thật là ngông cuồng mà.
Dừng một chút, Tiêu Tử Du thu lại nụ cười mỉm của mình, ánh mắt chợt biến đổi lạnh lẽo, giọng âm trầm:
- Tôi không đi!
*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*
Updated 56 Episodes
Comments
꧁🥀𝑺𝑲𝑨𝒀_꧂
truyện ngược hả mọi người
2021-10-22
0
Hắc Tiêu Tiêu
lạnh lùng ghê í, nhưng mà tui thik
2021-05-29
0
Hoắc Vô Danh
like dùm mình bộ tiểu thuyết với
2020-12-01
1