(JoongDunk) Khóc Đêm

(JoongDunk) Khóc Đêm

Văn án

Joong Archen sau khi tốt nghiệp cấp ba thì dọn vào ký túc xá của trường đại học. Cuộc sống sinh viên cũng không tệ, học hành vẫn ổn, hoạt động cũng tham gia đều đều, bạn bè không nhiều cũng không ít. Nói chung là bình thường hơn cả bình thường.

Nhưng có một điều đặc biệt trong những ngày gần đây, chính là tiếng khóc đêm trong phòng ký túc xá. Không nhất thiết là 12 giờ đêm, nhưng đêm nào cũng nghe thấy tiếng khóc. Joong Archen không phải người khó ngủ, đêm nào cũng ngủ say như chết, nhưng thi thoảng nghe được vài lần.

"Ê Pond, tối qua mày có nghe thấy tiếng khóc không?”

Phòng ở bốn người, Pond là một trong số đó, nằm ở tầng trên của giường cạnh. Pond nghe Joong hỏi vậy, liền sẽ lắc đầu, còn hỏi lại

“Mày đừng hù tao nha. Tao sợ ma đó…”

“Không phải, tao nghe thấy thật mà. Đêm qua cũng không phải lần đầu tiên. Lẽ nào mày không nghe thấy hả?”

Pond thật thà lắc đầu thêm lần nữa, nhưng động tác dọn tập vở vào balo thì nhanh hơn bình thường, gom xong đồ thì vác balo lên vai, chạy vội lên trường dù không có tiết học. Pond thật sự rất sợ, nếu đêm qua nghe được tiếng khóc thì chắc chắn anh sẽ khóc to hơn ma.

“Phuwin, còn mày? Mày cũng không nghe hả?”

“Nghe cái gì?”

Phuwin đang chơi game nên không quan tâm chuyện vừa rồi Joong và Pond nói.

“Nghe tiếng khóc đó”

“Mày có chắc là ở phòng mình không? Hay là phòng bên cạnh truyền tới? Dù gì cách âm của kí túc xá cũng tệ thấy mồ, có hôm tao còn nghe được tiếng của tụi ở tầng trên nữa.”

“Ờ ha, cũng có thể, vậy tao yên tâm rồi”

Joong cũng không nhọc lòng bận tâm chuyện tiếng khóc của đêm qua nữa, bò về giường, tiếp tục nằm lướt tiktok.

Đến tận trưa, Joong đói bụng nên rủ Phuwin đặt đồ ăn, chọn món hết một lúc rồi lại oẳn tù xì chọn người ra cổng kí túc xá để nhận đồ ăn. Hôm nay Joong Archen không may mắn lắm, vừa không chọn được món muốn ăn, vừa phải lê thân ra cổng trường dưới cái nắng nóng 40 độ để nhận đồ ăn.

Trong lúc đứng chờ thang máy thì vô tình gặp bạn cùng ký túc xá mới vừa ăn trưa trở về, Joong ở phòng 409, bọn họ ở phòng 408 ngay bên cạnh.

“Ê hôm qua tụi mày có đứa nào thất tình hả?”

“Hả?”

Bốn người bọn họ nhìn nhau rồi nhìn Joong như muốn hỏi xác nhận lại. Anh cũng không biết tại sao họ lại nhìn mình kiểu đó, hỏi lại

“Khóc lóc ồn ào cả đêm luôn mà, không phải thất tình sao? Vậy chơi game thua hả?”

“Anh hai ơi, ở đây tụi tui là bốn con chó độc thân đó…Có cần xát muối vào vết thương tụi này tới vậy không”

“Vậy buồn chuyện gì hả?”

Bọn họ lại lắc đầu, biểu cảm đang rất khó hiểu với lời của Joong Archen, nói

“Hôm qua tụi tao đi đánh bida cả đêm, tới sáng nay mới về mà?”

Joong Archen một lần nữa rùng mình, hắn nghĩ lại chuyện đêm qua mà sống lưng lạnh như băng. Không chỉ lo lắng nguồn gốc của tiếng khóc, mà chợt nghĩ ra một chuyện kinh hãi hơn, rằng anh là người nghe rõ tiếng khóc đó nhất.

”Phòng tụi bây….đêm qua thật sự không có ai trong phòng sao?”

“Không có. Nhưng mà thứ mày nghe thấy, tao có nghe đàn anh ở khoá trên kể rồi. Nếu mày còn nghe thấy nữa thì cứ giả vờ như không nghe thấy, tốt nhất là ngủ, ngủ không được thì giả ngủ.”

Ban đầu chỉ là lo lắng bình thường, nhưng sau lời dặn dò của bạn bè thì trở nên sợ khiếp vía. Joong Archen gật gật đầu nghe lời khuyên, rồi đêm đó anh không ngủ trên giường một mình mà trèo lên giường Pond, cùng nhau chen chúc trên cái giường nhỏ hẹp.

“Mày đừng trở mình nữa mà Pond! Giường chật lắm rồi!”

Bản thân Pond và Joong đều là thanh niên trai tráng thân cao mét tám, chân dài vai rộng, dù đã cố gắng chen chúc trên giường cũng không nhét vừa. Joong nằm ké giường nhưng cực kỳ không biết thân biệt phận, không chỉ thục khuỷu tay vào bụng Pond, còn gác chân lên người ta.

“Mày qua giường đứa khác đi! Phu với Dunk kìa, tụi nó đều nhỏ hơn tao mà!” Pond đánh cái “bụp” lên đùi Joong, thẳng chân đuổi.

Phuwin nghe vậy liền trốn tránh, nói, “Lượn đi nha, tao ghét ngủ cạnh người khác lắm đó”

Joong Archen hết cách, nhìn về Dunk với đôi mắt thiết tha chờ mong. Dunk ngồi ở giường đối diện là người dễ thương lượng nhất phòng, cậu đang đọc sách trên giường, không nói gì chỉ lẳng lặng nép người vào một bên. Joong Archen thấy vậy liền lấy thân mình lấp vào khoảng trống trên giường.

”Dunk đối với tao tốt nhất, Dunk tuyệt vời, Dunk muôn năm.”

“Vậy gọi tôi là gì?”

“.....thôi không chơi trò đó đâu”

“Vậy đừng mong mò lên giường này.”

“....đừng mà, ngại lắm”

Phuwin ngồi ở giường đối diện thấy mặt Joong không sượng mà chuyển thành ngại ngùng, liền ném gối vào đầu Joong Archen. Anh em cùng phòng mà suốt ngày ngại ngại ngùng ngùng, thôi thì hẹn hò cho rồi.

“Cất cái mặt nghiện mà ngại của mày đi nha Joong!”

Nhưng gối chưa bay đến chỗ Joong đã bị Dunk bắt lấy, nhẹ nhàng đặt xuống giường cho Joong.

“Đừng ném đồ lung tung.”

Phuwin không dám cãi với Dunk nên mím môi cho qua chuyện. Cũng không biết tại sao phòng chỉ có bốn người, không chia lớn nhỏ nhưng chẳng một ai dám cãi lời Dunk.

Nhưng tối đó, người giật mình nửa đêm là Phuwin. Cậu còn sợ sẽ nghe thấy tiếng khóc, nhưng may mà không có tiếng khóc.

Tuy tiếng khóc đêm lại không xuất hiện, nhưng nhìn thấy Joong Archen nằm cạnh bên Dunk lại đổ mồ hôi lạnh. Nương theo ánh đèn đường bên ngoài hắt vào cửa sổ, thấy sắc mặt Joong Archen cực kỳ khó chịu, chân mày chau chặt, mặt mũi cau có khó chịu và sợ hãi như gặp ác mộng.

Dunk ở bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hắn, trong đôi mắt nâu lại là một màu đen láy như bóng đêm bao trùm mọi thứ.

“Bé ngoan không khóc, ma quỷ đi xa, trả bé ngoan giấc ngủ yên bình.”

Như lời ru nhẹ nhàng của người mẹ, cậu vừa nói vừa xoa nhẹ đỉnh đầu hắn. Chân mày Joong Archen cũng dần giãn ra, vẻ mặt trở nên dễ chịu hơn và nhịp thở dần đều đều trở lại. Cơn ác mộng đã thật sự qua đi, trả lại cho hắn giấc ngủ yên bình.

“Tóc mềm quá”

Cậu mân mê mái tóc ấy thêm một chút rồi thu tay về, choàng tay Joong Archen qua eo mình để hắn xem cậu như cái gối mà ôm chặt.

“Bé con ngủ ngon, vạn ma tránh xa, bách quỷ cấm kỵ”

Ánh mắt đen láy kia lia đến Phuwin, cậu liền nín thở chờ đợi. Vì trong đôi mắt ấy không có tròng trắng, cũng chẳng phân biệt được con ngươi. Chỉ có một màu đen duy nhất.

Dunk đặt ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng rồi tiếp tục nhìn Phuwin chằm chằm như đợi câu trả lời từ cậu. Phuwin gật đầu lia lịa, đôi mắt Dunk mới trở lại bình thường, phần tròng đen thu nhỏ về trong đồng tử, trả lại ánh mắt dịu dàng lương thiện.

Phuwin chợt thấy trong đầu trống rỗng, hai mắt cũng trở nên nặng trĩu, rồi cậu nhíu mắt lại, rơi vào giấc ngủ. Hình ảnh cuối cùng trước khi thiếp đi là khẩu hình của Dunk

“Ngủ đi”

Hot

Comments

BKG2412

BKG2412

bé Phu bình tĩnh thiệt á /Gosh/ chứ gặp em mà thấy đôi mắt đó là hét banh ktx /Gosh/

2024-09-21

1

BKG2412

BKG2412

chồngggggg

2024-09-21

0

BKG2412

BKG2412

r hai đứa cùng khóc là banh cái ktx luôn :))

2024-09-21

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play