Pháo Hôi Tận Thế Cầu Sinh
"Ưmmm...."
Kỳ quái, chỉ là thức khuya một đêm, sao có thể đau nhức toàn thân thế này?
Văn Nghiên Nghiên cố chống cự cảm giác đau đớn gắn gượng mở mắt, ánh sáng quá cường liệt đập vào mi mắt kích thích khiến đôi mắt cô có chút đau.
Lại chớp mắt thích ứng một lúc mỹ thiếu nữ mới có thể bình thường mở ra mắt, mắt to bên trong còn ánh lên hơi nước.
Chỉ là nhìn lại nhìn, chỉ là càng nhìn càng không đúng rồi. Nơi này là đâu? Không phải giường của cô, trang hoàng cũng không phải nhà của cô!
Đơn giản ngủ một giấc cô liền bị người bắt cóc sao?
Văn Nghiên Nghiên hoảng loạn từ trên giường bật dậy, động tác quá mức lỗ mãng có phần khiến thân thể khó thích ứng.
A... đau quá, toàn thân cứ như bị người giáng vài đòn vậy! Cô thật trong tình cảnh không biết gì rơi vào nguy hiểm sao?
Không, không đúng...
Văn Nghiên Nghiên buột mình trấn định lại, đưa mắt nhìn mọi thứ lần nữa. Trắng tin trần nhà, giường, bình truyền nước, thêm cả bộ quần áo đồ bệnh nhân trên người cô!
Hoàn cảnh không có vẻ giống phòng giam, càng không nói đến là bị bắt cóc, nhưng những thứ này không phải thường chỉ thấy ở bệnh viện sao?
Kia vì lý do gì cô ở nơi này?
Văn Nghiên Nghiên càng nghĩ càng khó có thể bình tĩnh, không có gì đáng sợ hơn là thức dậy ở một nơi xa lạ. Trong đầu bắt đầu suy diễn ra vài trường hợp, chẳng lẽ nào cô bị bệnh nan y, quên hết mọi thứ hay sao, lại là ai mang cô vào bệnh viện? Vẫn là có người âm mưu muốn chiếm đoạt tài sản của cô?
Cũng không trách Văn Nghiên Nghiên suy nghĩ nhiều như vậy, tuy cô đúng thật thật là sâu gạo nhưng tài sản ba mẹ để lại cho cô cả một gia tài kết xù đủ cho nhiều người tiêu xài hoang phí mấy đời đâu.
Đang lúc Văn Nghiên Nghiên kề bên hỗn loạn, tự mình suy đoán lung tung, bên ngoài phòng đột ngột truyền đến âm thanh gõ cửa.
"Nghiên Nghiên, cậu tỉnh sao? Tớ có thể vào được không?"
Là một giọng nữ, thanh âm mềm mại, nhu ý như thấm vào tim gan làm người dậy lên cổ thương tiếc. Nhưng Văn Nghiên Nghiên khẳng định mình không quen biết âm thanh này, hơn nữa bình thường cô ít khi tiếp xúc với nữ tính, ai sẽ đến tìm cô đâu?
"Vào đi"
Tuy nghi hoặc về nghi hoặc nhưng Văn Nghiên Nghiên vẫn tỏ ra bình tĩnh đáp lời người bên ngoài, nơi này hoàn toàn xa lạ cô không thể đại ý.
"Cậu thật làm mình sợ quá, sao cậu có thể bất cẩn ngã cầu thang như thế. Cậu có biết mình lo cho cậu lắm không?"
Thân ảnh thiếu nữ vừa bước vào liền tựa như cánh bướm nhẹ phác đến trước giường cô mang theo một trận thanh hương tỏ vẻ lo lắng mở miệng tràn đầy quan tâm.
Văn Nghiên Nghiên không dấu vết đánh giá người trước mặt, chủ nhân quả nhiên giống với thanh âm, đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô.
Thân thể mảnh khảnh, đôi mắt uông uông thủy, khóe mắt ẩn ẩn hơi nước, ngũ quan tuy không phải quá tinh xảo nhưng thắng ở khí chất hảo, nhìn qua phá lệ nhu nhược động lòng người.
Chỉ là Văn Nghiên Nghiên trong vòng thượng lưu đãi quá lâu, đối mặt vẫn là đủ mọi trò diễn xiếc, hiện tại nhìn người này liền càng nhìn càng cảm thấy không chân thật đâu!
Ấn tượng đầu tiên là như thế, nhưng Văn Nghiên Nghiên không biết căn cơ lại không dám đoán bừa, sợ đánh giá lầm người tốt. Đáp lại vẻ mặt quan tâm của cô gái trước mặt, trấn định gật gật đầu
"Mình không sao, nhưng mình sao lại đến nơi này?" Tuy không biết cô gái kia là ai, nhưng cô thật ra muốn biết sao mình lại xuất hiện ở đây.
"Cậu không nhớ sao, hôm nay giờ nghỉ trưa chúng ta cùng xuống lầu dùng cơm không biết cậu thế nào lại bất cẩn ngã từ thang lầu đi xuống....
"... Thật làm mình sợ hãi muốn chết... cũng may nhà trường gọi cấp cứu cậu mới được đưa đến nơi này đâu..."
Dương Tĩnh Nhu vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt, như là hồi ức lại sự việc biểu cảm thoáng lộ vẻ kinh hoàng.
Chẳng qua giờ phút này Văn Nghiên Nghiên đã không rãnh bận tâm đến cảm xúc người bên cạnh, trong đầu chỉ xoay quanh một việc, cô ngã thang lầu ở trường học!
Việc này sao có thể, cô đã tốt nghiệp hơn một năm nay!
Điều này vừa ra liền làm Văn Nghiên Nghiên tâm lý rối loạn, cô vội quay sang hỏi cô gái đối diện "Hôm nay là ngày nào a?"
"A?" Dương Tĩnh Nhu còn đang cảm xúc dâng trào lại muốn rơi lệ đâu, tự nhiên bị Văn Nghiên Nghiên hỏi có chút ngốc ra, ngơ ngác trả lời câu hỏi của cô.
"Nghiên Nghiên, cậu là sao thế, hôm nay là thứ sáu ngày 16, tháng 5, năm 2XXX a"
Dương Tĩnh Nhu vừa nói ra lại phát giác có chút không đúng mang theo ánh mắt nghi hoặc ẩn ẩn tìm tòi nhìn về phía Văn Nghiên Nghiên.
Chỉ là giờ phút này Văn Nghiên Nghiên nào có thời gian để ý ánh mắt người khác, thứ cô quan tâm hiện giờ là ngày tháng năm hoàn toàn khác với trước lúc cô đi ngủ đâu!
Cô vội hỏi thêm một câu " Vậy chúng ta đang học nơi nào?"
"Thì chúng ta cùng học đại học X a... chẳng lẽ cậu không nhớ sao?"
Được đến câu trả lời Văn Nghiên Nghiên lại lâm vào trầm tư, năm tháng thay đổi, đến cả nơi học cũng thay đổi. Hiện tại cô thật nghiêm trọng hoài nghi Nghiên Nghiên trong miệng cô gái kia thật là Văn Nghiên Nghiên bản nhân cô sao?
"Nghiên Nghiên, không lẽ cậu bị mất trí nhớ đi, không thể nào a!" bên cạnh truyền đến tiếng nói tràn đầy kinh ngạc cùng khiếp sợ của Dương Tĩnh Nhu thành công dẫn về sự chú ý của cô.
Văn Nghiên Nghiên giương mắt đánh giá nữ sinh trước mặt một lúc mới rũ mắt xuống, trấn định mở miệng "Không có gì, chỉ là mới tỉnh tâm thần có chút hốt hoảng, tớ không sao, cậu về trước đi tớ muốn nghỉ ngơi một lúc."
Lúc này Dương Tĩnh Nhu bị lãnh đạm cự tuyệt tâm tình có chút hạ xuống nhưng cũng không hảo lại nói gì, chỉ ngượng ngùng nhắn nhủ vài câu.
"Vậy tớ về trước, cậu cố gắn nghỉ ngơi đi, ngày mai tớ lại đến thăm cậu" xong lưu luyến mang lên túi. Trước khi đóng cửa còn cố ý nhìn Văn Nghiên Nghiên hai mắt mới rời đi.
Văn Nghiên thấy người rời đi cũng lại không phân sự chú ý đến cô ta, ngồi một mình trên giường trầm tư tự hỏi.
Cô có một phỏng đoán lớn mật, có khi nào cô ngủ một giấc liền xuyên qua!
Nếu không phải như thế thì nói không thông như thế nào cô ngủ một giấc liền xuất hiện ở bệnh viện, còn gặp một người tự xưng quen thuộc mà bản thân không hề biết, không chỉ khác không gian, hoàn cảnh mà ngay cả ngày tháng năm đều không đối.
Ngày thường đôi ở đống tiểu thuyết không ít thời gian như cô mạch não không tránh khỏi có chút thanh kỳ. Càng nghĩ càng có khả năng, Văn Nghiên Nghiên nôn nóng muốn từ trên giường đứng dậy tìm thêm bằng chứng thuyết phục.
Ánh mắt vô tình chạm phải chiếc điện thoại bên cạnh giường bệnh, điện thoại sao?
Văn Nghiên Nghiên không màng thân thể đau nhức vội mang dép bước đến kệ tủ cạnh giường, đánh giá chiếc điện thoại trước mắt, kiểu dáng cùng mẫu mã hoàn toàn không phải chiếc điện thoại trước đây của cô.
Nhưng căn phòng này trừ bỏ cô cũng không còn người nào khác, cô nhớ không lầm cô gái kia bước vào cũng không mang ra quá thứ gì, vậy nên thứ này khả năng cao hẳn là của cô đi?
Văn Nghiên Nghiên cầm điện thoại trên tay nghiên cứu, có khóa, chỉ là khóa bằng vân tay chứ không phải mật mã số. Ý đồ thử thử, cô giơ ngón trỏ ấn vào nút khởi động, màn hình sáng lên mở khóa thành công.
Văn Nghiên Nghiên nhìn sáng lên di động có chút thất thần, loáng thoáng đoán đúng thứ gì, tay cầm điện thoại mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm điện thoại trong tay. Nếu không cẩn thận nhìn đến bàn tay cầm điện thoại kia của cô còn đang phát run cũng sẽ không người nào biết thiếu nữ đang hoang mang đến mức nào.
Cảm xúc Văn Nghiên Nghiên lúc này phập phồng giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, chỉ có thể dùng từ quá kích thích.
Tuy rằng suy đoán nhưng cô vẫn không thực sự hy vọng điều này được chứng thực, chịu tải quá lớn cảm xúc làm thân thể cô có chút không xong, cả người hoa mắt choáng váng muốn đảo, đành phải nghiêng người tựa vào kệ tủ trước mặt ổn định thân mình.
Thời gian trôi qua vài phút, đến khi hơi ổn định được cảm xúc Văn Nghiên Nghiên mới lần nữa chú ý nhìn di động trong tay, ấn khởi động nó. Từ hình dáng bên ngoài đến tính năng đều tương tự thế giới của cô, chẳng qua là thay đổi ứng dụng cùng biểu tượng mà thôi, không quá khó thao tác.
Văn Nghiên Nghiên mục tiêu minh xác, đầu tiên xuống tay tra danh bạ, tìm kiếm những tên quan trọng, danh bạ tên cũng không nhiều, chỉ có hơn hai mươi cái tên, lại không một cái tên khiến cô quen thuộc, cũng không có ai ghi chú là ba mẹ.
Văn Nghiên Nghiên bước đầu suy đoán có thể là có khúc mắc gì đó hoặc là cha mẹ mất đi giống cô cũng nên. Cô lại xem sơ lược mấy tên khác cũng không để gì nhũ danh, đều dùng tên, không phân biệt được quan hệ. Danh bạ không tìm kiếm được nhiều ít, cô liền tìm trên mạng xã hội, kia hẳn là có đi.
Nơi này dùng mạng cũng không giống thế giới của cô, Văn Nghiên Nghiên phải mày mò một lúc mới tìm được giao diện ứng dụng. Cô gái Nghiên Nghiên này xem ra tính cách không quá thích giao tiếp đi, trang cá nhân ngay cả ảnh đại diện cũng không có, cũng rất ít cập nhật trạng thái, liền đến vòng bạn bè cũng chẳng thấy bao nhiêu tin nhắn.
Chẳng qua không phải không có thu hoạch, Văn Nghiên Nghiên ánh mắt lướt qua mục trò chuyện chú ý đến gần nhất có cái tên Tĩnh Nhu mới trò chuyện gần đây, mở ảnh đại diện ra xem thì ra là cô gái mới gặp vừa rồi.
Từ tin nhắn có thể thấy cô gái kia cùng nguyên thân quan hệ không tồi, người kia trò chuyện rất nhiệt tình, 'Văn Nghiên Nghiên' tuy đa phần đều trả lời ngắn gọn nhưng cũng rất nhanh chóng, xem ra vẫn thật dụng tâm.
Còn một người nữa cũng làm cho cô chú ý tên là Trác Văn, tuy không trò chuyện nhiều như cô gái Tĩnh Nhu kia nhưng tin nhắn mới đây là từ một hôm trước, từ cách nói chuyện xem ra cũng có chút giao tình, chỉ là thông qua tin nhắn có nhiều điểm khiến cô khó chịu.
Tìm hết một lượt xem ra cũng chỉ có hai người này hơi có giao tình với nguyên thân, còn lại vẫn chưa xác định được. Văn Nghiên Nghiên lại lục tìm album ảnh của nguyên thân cũng không khai thác được quá nhiều tư liệu, hẳn nguyên thân không có thói quen chụp ảnh.
Đại đa số là ảnh phong cảnh cùng điểm tâm, chỉ có một bức ảnh khiến cô chú ý nhất là tấm ảnh một nhà ba người chụp cùng nhau, xem thời gian chụp cũng đã rất lâu, một số chi tiết đã không quá rõ ràng, cô bé trong ảnh kia theo cô nhìn còn lại rất quen thuộc, chỉ là nhất thời có chút nghĩ không ra.
Vừa tra qua điện thoại lại liên hệ cùng với cô gái vừa rồi, Văn Nghiên Nghiên cơ hồ xác định được một điều, chính mình xuyên qua, hơn nữa đây không phải cơ thể của cô, tựa hồ chỉ là trùng tên mà thôi!
Đánh giá không còn thông tin để khai thác, lúc này Văn Nghiên Nghiên bắt đầu bận tâm đến dung mạo mình. Nói gì trước khi xuyên qua tốt xấu gì cô vẫn là mỹ nữ đâu, hi vọng dung mạo này vẫn đừng quá khó nhìn.
Trong phòng vệ sinh hẳn là có gương đi, Văn Nghiên Nghiên nghĩ vậy liền chống thẳng thân thể, chậm rãi khởi thân đi đến phòng tắm.
Đừng ai hỏi cô có vội vàng không, vội khẳng định là vội a! Chỉ là vừa rồi mới xuyên qua thân thể còn chưa có phản ứng gì quá, đứng một lúc lâu thần kinh có lẽ phục hồi tri giác đi, hiện tại lúc này cả người cô đau nhức như muốn rã ra, điều này không cho phép cô hành động quá mạnh.
Cuối cùng Văn Nghiên Nghiên cũng vượt qua trăm đắng ngàn đau vào được đến phòng vệ sinh. Có gương, cô chậm rãi lê bước đến trước gương muốn nhìn kỹ dung mạo của mình.
Chỉ càng nhìn liền càng kinh ngạc rồi, đây không phải là cô sao, tuy vẻ mặt vì bị thương mà hơi chút tiều tụy, trên trán còn có một khối băng gạc khó coi nhưng Văn Nghiên Nghiên vẫn nhận ra được đây đích thị là gương mặt của cô.
Mắt to hai mí có thần, cao thẳng tú khí mũi, môi đỉnh kiều, ngũ quan không nơi nào không tinh xảo, mặt nhỏ còn mang theo chút má phún, tuy so với trước kia thiếu đi vài phần diễm lệ cùng thanh lãnh nhưng không nơi nào không giống cô lúc nhỏ.
Xác thật lúc nhìn vào gương Văn Nghiên Nghiên còn thoáng hoài nghi chẳng lẽ mình thật bị mất trí đi. Nhưng rất nhanh cô liền tỉnh lại, nơi này mọi thứ đều không phải nơi cô nên ở, thế giới này đích xác không phải thế giới của cô.
Vậy chỉ có thể tạm thời lý giải vì nguyên do nào đó cô xuyên qua chủ thể hoàn toàn giống cô!
Cả một đời trước Văn Nghiên Nghiên sống là phi thường cá mặn, tài sản kếch xù ba mẹ để lại đủ cô tiêu mấy đời dưỡng thành tính cách tùy ý, thứ khiến cô chú ý thật rất ít, có thể nói thứ cô để ý nhất chính là dung mạo này của mình đi.
Văn Nghiên Nghiên chính là phi thường ái mỹ, đời trước không biết hoa bao nhiêu tiền để bảo dung đâu, thật may mắn, xuyên qua ông trời vẫn là chiếu cố cô, làm cô lưu lại được gương mặt xinh đẹp vốn có của mình.
Tạm chấp nhận chuyện này, lúc này Văn Nghiên Nghiên suy tính nên làm cách nào để giả trang đâu, quá ít tư liệu khiến cô đau đầu, làm thế nào để không bị phát hiện đâu?
Giờ phút này cô thật hâm mộ những người xuyên qua có thể kế thừa ký ức, đâu giống cô chỉ biết đi một bước tính một bước.
Chẳng qua đối mặt chính mình trong gương Văn Nghiên Nghiên như được tiếp thêm động lực, ánh mắt càng thêm có thần, cảm thấy xuyên qua hẳn cũng không khó ngao đến như vậy.
Văn Nghiên Nghiên đi tranh một chuyến toilet trở về tinh thần đề cao không ít, ngồi trở lại giường cũng không còn ủ rủ như trước bắt đầu nghiêm túc suy xét tương lai.
Chỉ là không lâu lại có người gõ cửa chặt đứt suy nghĩ của cô.
"Cô đã tỉnh? Để tôi kiểm tra vết thương xem." Y tá vừa lúc tra xét lại đây, đẩy cửa nhìn đến Văn Nghiên Nghiên đã tỉnh mỉm cười nhẹ nhàng dò hỏi.
Thao tác kiểm tra nhiệt độ, sát trùng vết thương lại giúp cô đổi đi băng gạt trên đầu xong, y tá lại đẩy khay từ ngoài cửa vào mỉm cười nhắc cô đã đến giờ dùng bữa.
Văn Nghiên Nghiên lúc này mới bất giác cảm thấy đói bụng, thuận theo dùng cháo cùng ít thức ăn nhẹ được chuẩn bị. Cô vẫn luôn mặc định rằng thức ăn ở bệnh viện sẽ không ngon, lúc đầu Văn Nghiên Nghiên ôm tinh thần miễn cưỡng ăn một vài muỗng.
Nhưng mà nơi này chuẩn bị thức ăn vẫn là không tệ, tuy cô là người bệnh ăn chỉ là thức ăn thanh đạm nhưng khẩu vị vẫn là dễ ăn. Cô liền ăn đến bảy phần no sau đó ngừng lại, buổi tối không vận động vẫn là không cần ăn quá nhiều.
Người bên ngoài cũng ước lượng đủ thời gian, qua mười phút sau có người tiến vào thay cô thu thập bàn ăn. Chỉ là sau mười lăm phút lại thấy y tá quay trở về, tay còn đẩy thêm khay vào thông báo cho cô đã đến lúc dùng thuốc.
Được đến Văn Nghiên Nghiên đồng ý y tá đầu tiên là chuẩn bị thuốc tiêm cho cô một mũi thuốc nơi mông, sau lại giám thị cô uống xong thuốc mới rời đi.
Văn Nghiên cố nén bài xích an tỉnh cho người tiêm thuốc lại ăn vào mấy viên thuốc kia, đợi y tá đi rồi một lúc lâu mới hoãn lại đây.
Cô giương tay lấy điện thoại bên cạnh, đã gần 8 giờ, tiện tay lướt xem một vài tin tức xem như hiểu biết tình hình, xem ra trước mắt thời đại này khoa học kỹ thuật phát triển không sai biệt mấy so với nơi cô sống.
Lại chơi di động một chút, qua nửa tiếng lúc này hẳn là thuốc đã phát huy công dụng, cơ thể kháng nghị truyền đến cảm giác tê mỏi cùng buồn ngủ.
Lướt nhìn thời gian đã tám giờ bốn mươi, Văn Nghiên Nghiên dứt khoát thuận theo phản ứng cơ thể, tự giác buông bỏ điện thoại, bước chân đến phòng vệ sinh đơn giản thu thập chính mình liền leo lên giường nghỉ ngơi.
Giây lát thoáng nghĩ đến cô gái thoáng xuất hiện lúc tỉnh lại kia, cảm giác như đã quên đi điều gì, chỉ là hiện tại não cô đã không quá hoạt động, chỉ lướt qua liền quên mất trọng điểm.
Updated 62 Episodes
Comments
Minhh Phươngg
Trùng hợp vl tui sinh vào thứ sáu 16/05 :))
2024-08-28
0