Nguyệt Quang dẫn Minh Hạ vào phòng, kéo chiếc bàn nhỏ qua, hàm ý rất đơn giả anh bỏ đồ nhanh ra'. Minh Hạ nhìn cậu, hiểu mà đặt đống túi mình đang cầm xuống, lại đi vào từ trong bếp, lấy 2 cái bát 2 đôi đũa, vài cái đĩa, đổ đống đồ kia ra.
Nguyệt Quang nhìn anh làm, lòng cũng hơi hơi vui. Đây là lần đầu tiên có người mua đồ ăn cho cậu, trước kia vì ba mẹ li hôn nên chả có ai mà quan tâm cậu, mẹ cậu nhìn cậy thì thấy cậu như 1 gánh nặng của mình, ba cậu thì ghét bỏ cậu. Cuối cùng cậu vẫn bơ vơ, cậu cũng từng khao khát 1 gia đình trọn vẹn, ba mẹ yêu thương cậu, không có cãi nhau, không li dị, mong muốn có nơi được gọi là nhà. Thế nhưng tất cả đều là do cậu tự tưởng tượng, ôm ảo mộng hão huyền khi nhìn những đứa trẻ khác được cha nâng lên cao, mẹ sẽ cười mà khen thật giỏi(Nguyệt Quang bỏ ra ngoài từ năm 16 nhá)
Nhìn Minh Hạ đổ đồ ra, Nguyệt Quang bất giác mỉm cười, xong nhận ra có gì không đúng. Cánh tay vừa gắp cái dùi gà to tướng, vừa ăn của cạu không dừng lại, hỏi anh:
"Sao anh biết tôi ở đây?"
"Đoán"
"Anh cũng thông minh ghê"
"Đơn giản thôi mà"
"Mong được lĩnh hội"
Minh Hạ cười cười, lại gắp cho cậu thêm con cá rắn đã được ăn gắp bỏ xương, từ từ nói:
"Nay tôi gặp cậu, cậu đang mặc áo của trường khá gần đây. Nhìn cái bộ dạng nghèo kiếp xác, phải ra ngủ đường của cậu nên t nghĩ cậu sẽ thuê trọ, với cả hướng cậu đi vừa hay lại trùng với hướng tới nhà trọ này."
"Uh ... cũng ..được. Anh cũng .. thông ...mi..nh đấy ....c..hư"
"Cậu cứ ăn đi ko cần trả lời tôi"
"Không .....ược"
Nhìn Nguyệt Quang nhét phát 2 cái bánh rán to tướng vào miệng, 2 má phình ra, bị nghẹn đến khó coi, nơi đáy mắt hơi bóng ánh nước.
Minh Hạ nhìn cậu, mặt bất giác có chút ngượng ngùng, vội chạy vào lấy cho cậu cốc nước. Đợi đối phương uống xong nước mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Nguyệt Quang dã có thể ko nói chuyện không chấm câu nhầm, mở miệng hỏi anh:
"Thế sao anh biết tôi ở phòng này?"
"Tôi mới đến bà chủ trọ liền ra hỏi, biết tôi đến tìm người bà ta bảo luôn phòng của cậu, tôi mới tìm được"
Nguyệt Quang tặc lưỡi, đẹp trai thật là tuyệt. Cậu lúc mới đến phòng bị hỏng thì bà phải mất tuần mới đẻ í, còn đối phương .....haizz
Nhưng Minh Hạ đẹp thật, mặt mày sắt sảo, đôi mắt dài, con ngươi đen láy, toàn thân tỏa ra khí chất cuốn hút
Thấy Nguyệt Quang nãy giờ nhìn chằm chằm mình, Minh Hạ mỉm cười, con ngươi đen láy nhìn cậu, hỏi:
"Đẹp hả"
"Uh"
"Cho cậu nhìn đó"
Nguyệt Quang :"......."
Thấy trên Nguyệt Quang dính vụn bánh bên miệng, Minh Hạ móc từ áo trong ra 1 chiếc khăn nhỏ, vô cùng mềm mại, cánh tay dài vươn ra, chạm lên trên má, lau vụn ở đó xuống, cẩn thận lau sạch vụn ở 2 bên má, rồi sau là chuyển xuống môi nhạt màu, vì nãy ăn mà giờ bóng loáng giàu.
Vốn Minh Hạ định chạm vào, chạm đến đôi môi kia 1 cái, 1 bàn tay khác liền giật mất chiếc khăn, Nguyệt Quang nhìn anh, rồi lại gắp 1 cái bánh rán, giọng bình thản bảo:
"Để tôi tự lau"
Nói rồi lấy khăn chùi sạch môi mình, sau đó lại gắp 1 cái bánh rán, môi mới dược lau sạch lại bóng loáng mỡ(, cậu cũng cầm chiếc khăn mà nhét vào trong túi áo)
Minh Hạ :"........"
1 lúc sau, Nguyệt Quang mới nhẹ giọng khỏi
"Bao giờ định vẽ"
Chữ 'tôi' nghẹn trong cổ hobgj, Nguyệt Quang thấy hơi mắc cỡ, nhìn đối phương mà Minh Hạ cũng nhìn cậu
"Để sau đi, bao giờ tôi sẽ bảo cậu."
"À đúng rồi, cậu uống bia không?"
"Không"
"Công dân nghiêm túc, cấm uống bia"
...........
Updated 24 Episodes
Comments