Ngày Dài Ngập Nắng
Mùa hạ năm ấy gặp người, là tuổi thơ, là kỉ niệm, cùng nhau hát khúc hát xưa, đó là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của đời cậu. Ngày hạ năm nay gặp anh, vẫn như thế, khúc hát khi xưa có thể tiếp tục rồi
"Đợi mãi một kiếp người trôi
Hát thay cho nỗi lòng người
Mang bao tâm tư gửi về trời
Nguyện tan theo mây về với đất
Chỉ mong trọn vẹn 1 mối tình
Dù cho thân ta bèo trôi nổi
Vẫn muốn si mi mà kiếm tìm
Liệu rằng tình yêu mãi trường tồn
Liệu rằng lời hứa không thay đổi
Gặp nhau là duyên phận, sao muốn cầu
Những buổi ban mai gặp người
Chiều lộng gió thổi tâm tư bay về trời
Dẫu là lữ khách của cuộc đời
Lướt ngang qua nhau chẳng quay đầu
Nhưng ta vẫn mãi ngóng chông"
..................................
...Chương 1: Nắng hạ...
Trưa hè oi bức, nóng như muốn thiêu hủy mọi thứ đến nơi. Nguyệt Quang đang lết thân mình, chọn lấy một chỗ đất bằng phẳng, có bóng mát, mà ngồi dựa vào thân cây.
Vốn dĩ cậu sẽ ở nhà trọ mà ngủ trưa, nhưng máy lạnh trong phòng cậu vì quỵt tiền trọ vài ngày đã sớm bị cắt, dù rằng không muốn nhưng giờ mà ở lại đấy chắc cậu tự luộc chín mình luôn quá, thế nên tự cậu đã đưa ra 1 hành động sáng suốt-RA NGOÀI ĐƯỜNG MÀ NGỦ
Nói gì thì nói chứ ra ngoài vẫn nóng nhưng dần dần trời cũng nổi gió, quạt cho cậu thoải mái dễ chịu mà híp híp mắt, ánh mặt trời chói chan cũng dần trở nên ấm áp, xuyên qua tán cây mà chiếu xuống mặt cậu. Ánh nắng cũng không gay gắt mà lại dịu nhẹ, chiếu xuống càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn, non mềm. Cậu cứ như vậy mà thoải mái chợp mắt
Lúc lâu sau Nguyệt Quang thấy hơi ngứa ngứa trên mũi, đưa tay lên gãi, lúc sau vẫn như thế, lại đưa tay lên gãi, lặp lại 2 lần nữa cậu mới hàm hồ nghĩ chắc do mình ngồi dưới góc cây nên bị con gì cắn rồi, mơ màng mà mở mắt
Chàng thiếu niên vì do nãy nhắm mắt, nhất thời vẫn chưa quen với ánh sáng, bèn lấy tay mà che che mắt mình lại, đôi mắt xuyên qua bàn tay mơ hôg thấy có người đứng phía trước
Nguyệt Quang ngẩn đầu, phía trước là 1 bóng ng mặc áo đen ngắn tay, cao to, trên tay phải còn đang cầm que kem cắn mất 1 chút đang há hốc mồm nhìn mình
Minh Hạ đang há hốc mồm, lúc nãy thấy có người nằm đây, tò mò ko biết ai mà lại ra đường giờ này nên định lại gần xem người ta có phải bị sốc nhiệt đến ngất đi rồi không. Khi lại gần vừa hay nhìn thất gương mặt Nguyệt Quang đang say ngủ, lông mi dài, mũi cao, môi mỏng, trông rất đẹp, là 1 nét đẹp dịu nhẹ tựa như ánh quang vậy, nhưng vì tính đề phòng cao nên cho tay xem thử người ta còn thở không, nhất thời hồ đồ mà làm đối phương tỉnh rôi
Mà cổ áo Nguyệt Quang lúc đó mở rộng, làn da trắng trẻo, lấm tấm mồ hôi vì nóng, lại gần có thể thấp thoáng thấy được nốt ruồi đen nhỏ nằm bên bả vai phải, Minh Hạ ngẩn người, lại nhìn mặt đối phương
Bất giác nhìn trúng đôi mắt người kia, vì mới tỉnh, còn hơi mông lung, lông mi dài hơi rụng động, ngẩn người, đến khi có giọt ken chảy kên tay mới hoàn hồn, nhìn đối phương
Mà Nguyệt Quang lúc này cũng đang nhìn hắn, xong lại chuyển đến cánh tay đang nắm kem của người ta. Minh Hạ thấy vậy, hơi đỏ mặt, đưa que kem mình đang cầm đưa cho cậu, nhẹ giọng nói:
"Xin lỗi vì làm cậu thức giấc, coi như đây là tôi tặng cậu đi"
"Cảm on"
Nguyệt Quang nhận lấy que kem, thấy bị cắn mất 1 góc nhưng mà được cho mình cũng ko bảo gì mà cắn 1 miếng. Minh Hạ đợi 1 lúc, mở miệng nói:
"Tôi có việc muốn nhờ cậu"
"Anh là ai zậy?"
Cả 2 đồng thời nói, Minh Hạ và Nguyệt Quang hơi ngẩn ra 1 tí, Minh Hạ liền bảo:
"Cậu nói trước đi"
"Được"
"Vừa nãy anh làm gì tôi?"
Minh Hạ gãi gãi đầu mình
"Tôi tưởng có ai ngất xỉu nên tới xem thử, không biết mà lỡ đánh thức cậu, xin lỗi"
"Tôi mà ngất xỉu sao"
Nhưng cậu cũng ngẫm lại. Ai lại giữa trưa ra góc cây mà nằm ngủ cơ chứ. Thế nên cậu bảo người đang đứng phía trước
"Thế anh muốn nhờ tôi việc gì?"
Đối phương thật sự cao, cậu ko nhìn rõ được đối phương, chỉ thấy anh gãi gãi đầu:
"Tôi muốn nhờ cậu làm người mẫu vẽ cho tôi" Nói rồi vẫy vẫy tay"Tất nhiên sẽ có thù lao"
Lúc đầu cậu nghe thấy ko để í mấy, nghe anh nói tiếp mắt liền sáng rực, đứng phắt dậy, túm đối phương lay lay
"Tôi luôn sẵn lòng"
Nói rồi móc điện thoại ra định xin số điện thoại của đối phương. Anh thấy cậu móc điện thoại ra cũng cầm lấy, sảng khoái mà bảo cậu:
" Cậu đọc số tài khoản đi, tôi ứng trước cho"
"............."
1 lúc sau, nhìn số tiền tài khoản của bản thân mà hơi kinh ngạc, phải nhìn kĩ mấy lần. Trước đây tiền tài khoản cậu chả được mấy đồng, gần như lúc nào cũng trống không, nhìn số tiên bằng với cả tháng cậu làm thêm kia mà hơi ngợ ra, thầm nhủ đây là định mệnh sắp đặt cho mình mà, cười cười trong lòng "được lắm"
.....
Updated 23 Episodes
Comments
Đường Nguyệt Hàn❄️🎭
họ Bạch nữa thì hết sảy:)
2024-08-20
1