Ước Vọng Phù Du
/Reng/Reng/Reng.
Tiếng đồng hồ báo thức kêu liên hồi khiến cho nàng thiếu nữ đang ngủ ngon giấc trên giường phải bật dậy đầy bất mãn, mấy giờ vậy chứ cảm giác như vừa mới đi vào giấc ngủ xong. Cô liếc nhìn qua đồng hồ rồi không tình nguyện mà bật người dậy đúng là kì nghỉ hè phải nói là nó trôi qua nhanh thật một đứa đã sớm quen ngủ nướng dậy sớm chẳng thể quen.
Lại một mùa học mới và cô lại học ở ngôi trường mới, nói vậy không phải cô lên cấp mà là do gia đình chuyển nhà cứ vài ba năm lại vậy do điều kiện tính chất công việc của cha. Năm nay cô lớp 12 rồi tức là còn một năm nữa sẽ ra trường.
- Lan Anh con dậy chưa?
Tiếng mẹ cô từ ngoài vang vọng vào làm cô vội vã đi mở cửa.
- Dạ rồi.
- Còn tưởng con bé này ngủ nhiều quá không biết dậy cơ
- Mẹ à con gái lớn rồi.
- Ừm lớn nhanh dữ, chuẩn bị đi xuống ăn sáng kìa cô nương
Nguyễn Ngọc Dung nhìn con gái mình cười nhạt, đảm bảo bà mà không đặt báo thức cạnh đầu giường cô còn lâu mới biết dậy lớn cái gì chứ trong mắt bà đứa con gái bảo bối mãi là trẻ con. Xong xuôi tất cả cô đi xuống dưới lầu cha mẹ đã vào ngồi vào bàn ăn đợi cô sẵn ba lúc này còn đang tranh thủ chút thời gian trêu chọc mẹ.
- Khụ, khụ quý vị dừng lại được không con còn chưa ăn gì đâu.
- Haha rồi ăn đi.
Ba người bắt đầu dùng bữa một lúc sau xong ba đưa cô đến trường tiện thẳng tới công ty còn mẹ cô ở nhà hỗ trợ việc cơm nước. Trên đường đến trường ba cười nói động viên cô rất nhiều biết do bản thân mà con gái phải chịu không ít khó khăn khi phải liên tục tiếp xúc với môi trường mới.
- Con không sao đâu mà ba thật đó.
Ông nói nhiều quá còn trẻ mà như ông cụ vậy khiến cô cũng phải bó tay lên tiếng.
- Ừm ba chỉ có chút lo cho con thôi tới trường rồi.
Xe dừng lại cô xuống xe tạm biệt ba rồi tự bước tiếp vào trường. Ở đây lớn thật, đúng có thể gắn bó một năm lại rồi đi luôn, cảnh mới người mới ở nhà cô nói nhiều còn ra ngoài lại rất hướng nội kiệm lời, bề ngoài luôn có một lớp vỏ bọc lạnh lùng xa cách, việc chuyển trường nhiều đã khiến cho tính cách hoạt bát bị thu hẹp. Cô có rất ít bạn nói cách khác chẳng có nổi một ai đại loại chỉ là quen biết xã giao.
Cô bước chân vào cổng trường một hành chính mới lại bắt đầu. Gió thu khẽ thổi vài chiếc lá vàng lác đác rơi trên sân trường đúng thật là cảnh thu thêm sắc mỗi mùa một khác. Mùa thu lá vàng rơi.
Theo chỉ dẫn đã được biết sẵn từ trước sau một hồi tìm kiếm cuối cùng cô cũng tìm thấy lớp học của mình trước khi gõ cửa còn nhìn kĩ biển lớp lại mấy lần cho chắc ăn lỡ đi nhầm là quê khỏi có đội chục cái quần cũng không hết. Cửa không khoá Lan Anh đẩy nhẹ cửa bước vào trên bục giảng giáo viên chủ nhiệm đã đợi sẵn.
- Em đến rồi, lại đây giới thiệu với các bạn chút nha.
Cô cũng đi tới chỗ giáo viên lại là cái cảnh này quen thuộc.
- Xin chào tớ tên Hoàng Lan Anh rất vui được làm quen với các cậu.
Dưới lớp vang lên vài tiếng vỗ tay lác đác chẳng mấy để tâm việc này khiến cô cũng chẳng thấy lạ quá quen rồi. Giáo viên có chút ngượng ngùng nhìn cô cười gượng.
- Em thông cảm tí nha lớp mình là vậy đó dần sẽ quen thôi hãy cứ coi trường như căn nhà thứ hai.
Coi như nhà sao? Không thể đâu trường là trường và nó khác nhà vô cùng nhiều ở đây cái dáng vẻ hoạt bát của cô không hề có trước mắt toàn những con người xa lạ chẳng quen lấy nổi một ai.
- Em ngồi ở bàn này nha.
Giáo viên đưa cô tới tận chỗ ngồi trong lớp hết chỗ rồi còn mỗi vị trí này.
- Dạ được ạ.
Rất hài lòng với thái độ này của học sinh hết việc giáo viên chủ nhiệm cũng ra khỏi phòng nhường lại phần dạy cho giáo viên bộ môn khác. Trên cô có một bạn nữ ngồi rất rất xinh ghế bên cạnh để trống bên cạnh cô cũng vậy để ý mới thấy cái lớp này toàn bộ bàn đều ngồi đôi riêng hai bàn này là ngoại lệ chắc là còn dư ra nên thoải mãi mà ngồi.
- Chào Lan Anh tớ là Bùi Ngọc Hân.
- Ừm chào cậu.
Nhận thấy vẻ xa cách từ phía Lan Anh, Hân ngầm hiểu bạn học mới nói chuyện rất kiệm lời giống như là mấy lời qua loa cho có lệ. Hân nhìn cô rất thích hai người có thể trở thành đôi bạn thân.
- Mà này Lan Anh cậu có thể xin cô lên ngồi cùng tớ này hai đứa ngồi với nhau dễ bắt chuyện hơn.
- Nhưng chúng ta ngồi bàn lẻ liệu chuyển có được không?
Câu nói của Lan Anh khiến Hân phải bật cười sao lại là bàn lẻ cơ chứ có thêm cô là cái lớp này vừa tròn bàn.
- Ngốc ạ hai chỗ còn trống là của hai thằng con trai.
...
Cô nghe mà ngốc luôn tưởng ngồi một mình cơ ai dè bên cạnh còn có người.
- Thôi mình không chuyển đâu ngồi vậy cũng được.
- Rồi rồi mọi việc tùy cậu hai chúng ta làm bạn thân đi tớ đây bao trà sữa.
Hai từ bạn thân này lâu rồi cô chưa nghe lại từ trước tới nay chẳng một ai nói câu đó với mình cả Hân thân thiện như vậy đến ngôi trường này nghĩ ra cũng không phải buồn lắm.Thấy cô trầm ngâm Hân còn tưởng cô không muốn sắc mặt buồn đi hẳn.
- Cậu không muốn kết bạn với tớ sao?
- Đâu có tớ vui quá thôi.
- Làm tớ còn tưởng cậu không thích nữa cơ.
Hai người nói chuyện một lúc nhận ra quá hợp nhau đến từng sở thích quả thực là rất tuyệt vời quá mà. Cánh cửa lần nữa lại mở ra không phải là giáo viên mà là hai thằng con trai đang xách cặp đi vào.
- Này Hân mày dịch vào cái coi chỗ tao mà.
Quách Tuấn Khanh vứt cặp xuống chỗ Hân đang ngồi dõ dàng đây là vị trí của hắn.
- Sao nào ngồi chút chứ căng.
Hân lườm Khanh vài cái rồi lui về chỗ của mình.
Nam thanh niên còn lại có vẻ thấy vị trí của mình có thêm người ngồi thì chẳng mấy vui vẻ, sắc mặt trầm xuống khiến không khí xung quanh lạnh đi vài phần.
- Này thằng kia bạn thân của bà đây đó có giỏi thì nói với tao đây này.
- Nào Hân ơi bình tĩnh.
Quách Tuấn Khanh vội ngăn Hân lại nếu hai khứa này mà đại chiến kẻ ở giữa như hắn là thôi xong.
- Cậu là ai?
Đặng Tùng Bách nhìn cô gái nhỏ trước mắt lần đầu tiên có người dám ngồi chung với mình.
- Hoàng Lan Anh tớ mới chuyển đến.
- Ồ vậy sao, phiền cậu lên ngồi cùng con nhỏ kia tôi đây không thích ngồi chỗ chung với con gái.
Bách từ nãy đến giờ vẫn vác cặp trên vai đứng đó nhìn Lan Anh chưa hề ngồi cái cảm giác chờ đợi này nó khó chịu thật.
- Thằng kia xuống, cô lên đi.
Bị điểm tên mình Quách Tuấn Khanh chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời vội đổi chỗ mệnh lệnh của đại ca giám cãi là hết đường.
Cô nhìn hắn lưỡng lự một chút rồi cũng đứng lên đi lên ngồi cạnh Hân, có cái chỗ ngồi thôi cũng làm quá lên ngồi đâu mà chẳng được đúng thật là mấy thằng con trai chẳng ưa ai cả.
- Thôi kệ hai thằng đó đi đừng để tâm làm gì tớ đã bảo từ đầu là lên ngồi cùng rồi còn gì.
Updated 20 Episodes
Comments
Tố Hương
Ồ hố vậy là có người ngồi bên cạnh rồi, nam hay nữ ta
2024-08-10
0
Tố Hương
Nhìn là biết Hân thân thiện đến nhường nào rồi
2024-08-10
0
Tố Hương
hai... biết sao được tình trạng quen thuộc
2024-08-10
0