Bắt đầu quen nhau từ tháng sáu tràn ngập vui vẻ, hai người đã bắt đầu gắn bó thêm. Cả hai cùng đi chơi, cùng ăn uống, cùng đi thư viện, cùng đi đến những ngóc ngách nhỏ ở thành phố. Tiểu Ngọc cũng từ một cô gái từng tự ti giờ đây trở lên tự tin hơn, cười nhiều hơn trước. Còn Gia Long cũng từ một chàng trai ít giao lưu bạn bè cũng dần trở lên cởi mở, ấm áp hơn trước đây.
Thời gian hai người gắn bó cũng đã trôi dài gần hết mấy tháng hè. Tình cảm đôi nam nữ đã sớm cháy lên. Hai người dường như đều trao cho nhau những phút giây quý báu nhưng chẳng ai dám mạnh mẽ lên để nói với nhau dù chỉ ba từ nhưng cứ đến khi định nói thì lại không dám. Anh không muốn để mất em nhưng cũng không dám nói là anh yêu em. Còn em cũng chẳng muốn để mất anh nhưng em lại cũng không dám nói là em yêu anh.
“Tiểu Ngọc, ngày mai đến trường khai giảng có cần anh dẫn đến không? Mai anh cũng rảnh lắm á.”
Anh vừa nói vừa cười khì khì. Tiểu Ngọc mỉm cười. Bé đáp lại.
“Không dám đâu~ Đám con gái lại lườm em không thấy lòng đen đâu. Năm cuối rồi anh phải để em yên vị để học hành chứ?”
Anh thấy vậy lại xoa đầu Tiểu Ngọc nói đùa.
“Em lo lắng nhiều quá làm gì? Cùng lắm là bảo với mấy đứa là anh trai thôi mà?”
Tiểu Ngọc lại lựa lời từ chối.
“Không đâu. Giờ em lớp 9 rồi đám bạn em để ý lắm có chút chuyện tụi nó xé ra em còn thấy mệt nữa là…”
Gia Long thấy nói vậy bắt đầu cau mày, bắt đầu phụng phịu, bĩu môi. Ôi, đứa trẻ con này chẳng hiểu nổi
“Bạn của em chẳng phải là bỏ hết em rồi sao? Cả một hè anh chẳng thấy xuất hiện một đứng bạn nào của em cả. Em có tâm sự giấu kín à?”
Tiểu Ngọc bỗng nhiên khựng lại.
Anh nói thế em biết trả lời sao đây? Cái đấy em đã bao giờ được một đứa bạn thực sự đâu? Hay lấy lý do cả hè nay em với anh dính chặt với nhau như sam í. Em đâu có thời gian mà đi chơi với bạn được? Không được lỡ may lại có người tưởng bở.
Thấy bé cưng của hắn đơ người ra đấy, Gia Long biết rõ đáp án chẳng cần đích thân anh đi tra hay hỏi thẳng thì cũng biết. Anh ôm chặt lấy Tiểu Ngọc.
“Mai cứ bình thường đến trường không phải sợ nhà ai hết. Em không động vào tụi nó chắc chắn chúng nó cũng không làm phiền em.”
Tiểu Ngọc đã rất lâu chưa được ai an ủi chỉ biết giấu những vết thương trước giờ vào trong lòng. Tiểu Ngọc gật đầu đồng ý.
Tới ngày hôm sau, Tiểu Ngọc rụt rè đến trường, bé còn chẳng biết gì cũng chẳng quen ai trong lớp mới. Tiểu Ngọc ngồi vào góc lớp không giao tiếp với ai cả như vậy cũng chẳng có ai để ý đến. Tựa đầu vào tường bắt đầu nghĩ vẩn vơ.
Em cần nơi yên tĩnh, bình yên, không gây sự. Đó là nơi lý tưởng đối với em. Em luôn muốn được đến nơi có cánh đồng thảo nguyên rộng lớn bao la, ngập tràn ánh nắng. Nơi em có thể xõa mái tóc ra bị người ta từng chê, tự mặc lên người chiếc váy hoa dài phấp phới, đội thêm một chiếc mũ rộng vành. Em có thể tự do tung tay chạy nhảy không cần quan tâm đến mọi người xung quanh nghĩ gì. Liệu một anh sẽ đi cùng em đến nơi đấy không?
Buổi khai giảng trôi qua cũng chẳng có gì nổi bật mà thế có khi lại tốt. Tiểu Ngọc tự đi về một mình. Thiệt là đúng cô đơn quá là Tiểu Ngọc lúc nào cũng để não trên mây, lúc nào cũng nghĩ ngợi lung tung.
Bên phía Gia Long, anh vẫn chưa được về mà còn bị sai đi lao động. Nỗi mong bé cưng của anh như được thức tỉnh hoàn toàn còn hút hết năng lượng của Gia Long đi mất. Anh nhân thời cơ trốn khỏi giáo viên chủ nhiệm lên phòng học nằm ườn ra bàn. Vừa nằm vừa than thở.
“Không biết bé Ngọc của tôi có dự khai giảng được tốt đẹp không nữa.”
Anh nằm ủ rũ như một đứa trẻ con vừa bị ba mẹ mắng. Mày thì cau còn môi thì bĩu vào
“Gia Long, thằng kia mùa hè chả đi chơi với bọn tao được bữa nào là sao vậy? Hôm nào nhắn rủ đi chơi cũng trốn đi đâu mất.”
Là thằng bạn cùng lớp, là thằng cùng anh trốn lao động vừa rồi đây. Hoá ra là mùa hè của anh đều dành hết sự quan tâm dành cho Tiểu Ngọc nên bạn bè bị anh coi như người dưng. Giờ chúng nó tụ tập lại tra hỏi khi năm học mới bắt đầu. Anh bao biện rằng.
“À! Hưng à! Thật lòng nói với chút là cả hè anh mày ốm triền miên nên không tham gia được với mọi người thôi.”
“Thế mà không bảo anh em lấy một câu cho bớt réo?”
Gia Long nghe vậy thì vội thốt lên một câu trong đầu: ‘Thế mà thằng này nó cũng tin?!’
“Thế mày tính sao với xấp kia?”
“Xấp nào?”
Anh mặt ngơ ra. Thằng bạn kia liền chỉ vào sấp thư bên cạnh
“Xấp thư tình…”
Vừa nói thằng bạn chỉ sang sấp thư sáng nay đến Gia Long thấy trong hộc bàn nhưng vẫn chưa đọc tới. Bạn Gia Long vừa đứng vừa chỉ đống thư tình của Gia Long chưa đọc kia. Gia Long thở dài anh nói
“Mày muốn nhận không? Tao cho luôn. Giờ tao cũng không tiện để nhận tỏ tình gì hết.”
“Haiz. Tiểu thịt tươi như mày được em nào ăn mất hay sao vậy mà không tiện nhận tỏ tình.”
Thằng bạn bắt đầu thấy bất công, giãy nảy lên còn Gia Long thì bắt đầu thấy thán phục sự đoán mò thằng bạn thân. Đúng đến bất ngờ. Để tránh sự nghi ngờ, anh nhìn sấp thư tình không mấy thiện cảm cầm lên để vào túi cho có lệ. Đột nhiên nhớ ra anh hỏi.
“Quan được về chưa?”
“Rồi.”
“Thế à? Tao đi về trước nhé.”
“Ờ. Về đi.”
Gia Long nhanh nhanh chóng chóng cầm cặp chạy vụt đi.
Từ ngày nay, chúng ta sẽ bắt đầu trở lại trường học, bắt đầu một năm học mới thì chúng ta lại có ít thời gian dành đi chơi với nhau hơn. Còn lúc này đây chúng ta lại chỉ có chút thời gian ngắn ngủi vào cuối tuần với thời gian sau khi học thêm cùng nhau. Tình cảm vẫn thế nhưng thời gian dù có ngắn đi nhiều phần nhưng mà…
Sau khi quen em, anh mới lần nữa phát hiện. Hoá ra vui vẻ là chuyện đơn giản đến nhường nào.
Updated 48 Episodes
Comments
mẹ mấy mom🫶
Ôi chetme tự nhiên lo lắng hộ con bé
2024-09-15
0
Anita Vy
Ê nghe giọng văn cute quá ned
2024-09-14
0
Quèn chá nà đeng đéng đeng
Mình cũng muốn như vậy
2024-09-13
0