Vậy mà trải qua biết bao những khó khăn lúc đầu. Anh và em cũng đã đi qua được một nửa học kỳ đầu tiên. Thời tiết cũng đã chuyển lạnh.
Nên là tới để sưởi ấm trái tim của em đi.
Thời tiết dần trở lạnh thì Gia Long lại được đà lên đồ cho Tiểu Ngọc đến trường. Anh nhiều khi lo lắng quá đến nỗi lo cho Tiểu Ngọc từng những thứ nhỏ nhất. Cuối tuần việc thích nhất của anh vẫn là chạy sang nhà Tiểu Ngọc vừa xem thời tiết vừa phối đồ cho Tiểu Ngọc trước. Tiểu Ngọc lúc đầu thì tính ngăn cản nhưng không ngăn được tính anh nên thôi. Nhiều khi chỉ có thể thở dài thầm than thở.
Chuyện tình của ta vẫn như vậy nhỉ? Chẳng lấy chút nhúc nhích. Ta vẫn cùng nhau đi uống cà phê, trà sữa với nhau bình thường, vậy sao anh vẫn chưa nói lời yêu chứ? Em không thích là người chủ động đâu! Nhưng bản thân em vẫn còn có nhiều khuyết điểm, nhiều khi em cảm thấy bản thân như một chiếc đĩa sứt mẻ vậy. Nhưng từ khi có anh ở bên anh biết em cảm thấy rằng chính đôi bàn tay dịu dàng của anh lại che đi những vết sứt mẻ mà em lại muốn che đi nhưng nhiều đến chẳng che được nổi. Anh trong em thì luôn là một người hoàn hảo, nhưng liệu em có thể với tới được không?
Không bản thân ai cũng không có khuyết điểm cả. Chẳng ai là hoàn hảo cả. Dù em cảm thấy bản thân không hoàn hảo nhưng đối với anh với đã là yêu thì cho dù có một chút khuyết điểm thì nó cũng sẽ được anh gói gọn và để một góc thôi. Anh yêu em…
“Em à~ Sắp thi giữa học kì I rồi học kĩ chưa đấy?~”
Gia Long vòng tay qua eo Tiểu Ngọc, mặt kề lên vai Tiểu Ngọc bày đặt làm nũng.
“Anh đừng dựa sát người em nữa. Đây là nơi công cộng không phải chỗ để anh phát cẩu lương. Mà anh không ôn gì à?”
Tiểu Ngọc vậy lại phũ phàng đẩy cái mặt anh sang một chỗ.
“Anh ôn hết rồi. Đến đây ngắm em là chính.”
Tiểu Ngọc cầm xấp đề đập mạnh lên đầu Gia Long. Cái đập đầy nhẹ nhàng tình cảm.
“Bớt sến đi. Đằng nào em cũng đang mất tập trung thế em về trước đây. Ngồi ở đây không học được.”
“Hể? Ngồi lúc nữa đi cũng được. Anh chưa uống hết cà phê nữa.”
Nhân cơ hội chuồn cái là Tiểu Ngọc tận dụng chuồn luôn. Đứng dậy cầm lấy cặp sách rồi chạy thẳng khỏi quán cà phê. Chạy về nhà ôn cho dễ cứ một cục ú nu ngay cạnh thế bé cũng chịu chết. Gia Long thấy bé đi khuất rồi. Anh thở dài. Ngả người ra ghế tay mân mê một chiếc hộp nhỏ. Anh thì thầm.
“Khó khăn để tỏ tình với em ấy quá.”
Khi Tiểu Ngọc về đến nhà. Lí tưởng nhất là bé sẽ lại ngồi vào bàn học thật chăm nhưng lại nhảy thẳng lên giường nằm lăn đi lăn lại trên giường. Ôi câu trước vả đôm đốp câu sau. Tiểu Ngọc ôm lấy mặt đã đỏ ửng như trái cà chua.
Anh đúng là! Gì mà hẹn ra cà phê chỉ để ngắm mình, lại còn ngả người dựa vào mình nữa. Sao mà anh lại lỡ dễ thương thế chứ?! Học sinh cấp ba rồi mà lại như trẻ con. Làm tim người ta đập loạn nhịp lên tí nữa là anh nghe thấy luôn. Không hay anh nghe thấy rồi? Dựa sát người hết sức còn gì nữa?
Đến ngày nay thì cũng đã một tuần anh chưa gặp em. Những ngày không có em ở bên, anh cảm thấy cuộc sống dần mất đi cái động lực nào đó mà chỉ bên cạnh em ấy anh mới có thể nhận lấy được. Bao giờ cái kì thi mới trôi qua chứ nhỉ?! Kỳ thi làm gì biết được anh đang nhớ em đến mức nào hay sao mà cứ kéo dài đằng đẵng ra như vậy?
Đến ngày nay thì cũng được một tuần anh và em chưa gặp nhau. Kì thi này dù đáng ghét nhưng nó lại quan trọng đối với em và tất nhiên là cả anh nữa nên cố gắng thêm ngày mai nữa. Rồi cả hai lại sẽ có thời gian dành cho nhau thôi.
Updated 48 Episodes
Comments
Anita Vy
Gòy xong và thế là em đã biet nhớ thương
2024-09-14
0
Quèn chá nà đeng đéng đeng
Yêu nhau thì mom đi được không
2024-09-13
0
Quèn chá nà đeng đéng đeng
Phái phái
2024-09-13
0