Thời gian trôi qua, kết quả xét nghiệm đã có, nhưng người mang giấy báo cáo cho Minh Triết không phải là cô y tá lúc nãy nữa, một người đàn ông cao ráo, mặc quân phục bước đến chỗ cậu.
“Cậu là Minh Triết, 20 tuổi, sống ở khu dân cư số 8 đúng chứ?”
Giọng nói của anh khá trầm, nhưng rất có phong thái cao lãnh của một vị tướng cấp cao. Minh Triết lờ mờ tình dậy và ngay trước mắt cậu lúc này là vị Thiếu tướng giết người chỉ bằng một cái nhìn đó.
Cậu giật mình đứng dậy, ánh mắt có chút hoảng, “À vâng, tôi là Minh Triết.”
Dục Phong liếc nhìn thân hình gầy gò của cậu từ đầu tới chân, có thể kết luận cậu là một người ốm yếu, không có nguy hiểm gì đáng lo ngại. Đối với trực giác của anh thì lại nói kẻ trước mặt anh là một mối nguy hiểm, không phải là con người 100%
“Kết quả đã có, cơ thể cậu không có gì đáng ngại.”
Thiếu tướng vẫn cầm trên tay giấy xét nghiệm gen của cậu. Minh Triết lúng túng ngẩng đầu hỏi:
“Thế...tôi có thể đi được chưa?”
“Chưa được.” Dục Phong lạnh lùng đáp.
“Tại sao?” Cậu ngơ ngác nhìn anh.
“Người y tá vừa nãy đã bị tôi bắn chết, cậu cũng đã tìm hiểu về tôi thì chắc biết rõ nguyên nhân nhỉ?”
“Vâng.” Ánh mắt Minh Triết bất giác nhìn về chỗ khác.
“Giờ cậu bắt buộc phải đi xét nghiệm lại thêm một lần nữa.”
Nói xong, anh nắm lấy cổ tay cậu, lôi đến chỗ Mộ Thần. Anh không đưa cậu về chỗ xét nghiệm vừa nãy là do các thiết bị đang cần được làm sạch lại. Thời gian làm sạch cũng chỉ mất 10 phút, nhưng trong lòng Dục Phong không thể đợi được nữa, lỡ tên nhóc này biến dạng thì khó mà xử lý tàn cuộc.
Mộ Thần vừa thấy hình bóng của Thiếu tướng thì có chút ngạc nhiên.
“Ái chà, mọi khi ngài chỉ dùng súng để giải quyết mà, sao hôm nay lại đưa người đến thế?”
Dục Phong vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc đáp: “Cậu không cần phải biết, làm nhanh đi, tôi rất bận.”
Mộ Thần là một người trong viện nghiên cứu các sinh vật bí ẩn. Đã có đóng góp nhiều trong nền sinh học. Anh cũng có quan hệ rất tốt với thiếu tướng Dục Phong, chỉ là tính cách cởi mở và thân thiện hơn nhiều so với vị thiếu tướng điển trai kia.
Minh Triết lại một lần nữa nằm lên chiếc máy quét cơ thể, cậu cũng chỉ biết thở dài nằm trong đó một lúc. Dù sao cũng đỡ hơn là để chiếc súng của Thiếu tướng xác minh.
Sau khi quét xong, Minh Triết lại trở về phòng chờ. Ở đây còn có vị thiếu tướng cao lãnh đang liếc nhìn cậu.
“Được rồi, chờ chút là sẽ có kết quả ngay, Thiếu tướng đừng có doạ sợ bạn nhỏ này đấy.”
Dục Phong chỉ liếc nhìn Mộ Thần một cái và không nói gì thêm. Mộ Thần chơi với anh lâu năm nên cũng hiểu tên “Tử Thần” này đang đe doạ mình vì nhiều chuyện đây mà.
Căn phòng trở nên tĩnh lặng sau khi Mộ Thần rời đi. Minh Triết không dám đối diện với Dục Phong, cậu lặng lẽ quay người hướng về chỗ khác, điều này làm cho anh có chút khó chịu.
“Cậu, quay người lại.”
Chần chừ một lúc, Minh Triết mới từ từ quay lưng lại, “Ồ, anh có chuyện gì sao?”
“Cậu sợ tôi?”
“Ừm, sợ anh.” Cậu thẳng thắn đáp.
“Tại sao lại sợ?” Dục Phong vẫn giữ giọng nói lạnh lùng hỏi cậu.
Minh Triết ấp úng, “Sợ anh...bắn tôi...cái đó...anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Đang trò chuyện về nỗi sợ của Minh Triết thì cậu lại đột ngột đổi sang hỏi thăm thông tin của Dục Phong làm anh rất khó hiểu.
“Cậu hỏi làm gì?”
“Tôi...chỉ buột miệng thôi...” Ánh mắt Minh Triết lại lảng đi chỗ khác.
Dục Phong nhìn vẻ mặt lo lắng khôn nguôi của cậu mà chỉ biết thở dài, “Hồi nãy cậu có tra tư liệu của tôi, chẳng lẽ không thấy sao?”
“Thật ra...tôi mải ngắm anh nên chỉ đọc được chút ít thông tin là ngủ rồi.”
Câu trả lời dứt khoát không cảm xúc của Minh Triết làm Dục Phong im lặng trong chốc lát. Anh không hiểu sao người trước mặt mình lại có chút thú vị đấy chứ. Nói chuyện không hề có chút kiêng dè gì, chỉ là cái lá gan hơi nhỏ thôi.
Dục Phong vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị trả lời: “Tôi năm nay tròn 28 tuổi, cậu có thể chăm chú nhìn ảnh của tôi mà không dám nhìn con người thật ngay trước mặt mình sao?”
Minh Triết nhỏ giọng đáp: “Không phải, chỉ là khí chất của anh rất là đáng sợ, nhìn ảnh với người thật thực sự rất khác nhau đấy.”
“Khác chỗ nào?”
Cậu lúc này không biết phải trả lời làm sao cho vừa lòng của Thiếu tướng nữa, nếu nói anh ta có vẻ mặt của “Tử Thần” thì sẽ như thế nào nhỉ? Trong ảnh chỉ có vẻ cao lãnh và quan trọng là không có nhìn thấy súng, ngoài đời thì lại toả ra khí chất làm cho người khác phải khiếp sợ...
“Nè nè, không khí này là sao đây, Thiếu tướng nhà ta lại bắt nạt bạn nhỏ trong lúc không có tôi ở đây đó à?”
Vừa hay, đúng lúc Mộ Thần cầm bản kết quả từ trong đi ra, giải vây cho Minh Triết. Dục Phong cũng không ép buộc cậu phải nói ra suy nghĩ của mình nữa, anh đi đến xem bản kết quả để nhanh chóng quay lại trụ sở làm việc tiếp.
“Không có gì bất thường, cậu bạn này là con người 100%, anh vẫn không tin à?”
Updated 44 Episodes
Comments
Âm Thủy Hàn
chắc là sợ súng chứ gì:)
2024-08-17
0
Âm Thủy Hàn
Sợ lỡ bắn nhầm vợ tương lai chứ gì nữa
2024-08-17
0