Lưu Hữu Nghị đứng dậy, chỉnh lại áo sơ mi. "Bây giờ tôi sẽ ra ngoài. Khoảng 10 giờ tối tôi sẽ về. Cô tắm rửa sạch sẽ, rồi nằm yên trên giường đợi tôi. À tên cô là gì?"
Y Du khẽ giật mình, trái tim đập thình thịch, vì câu hỏi đến từ anh. "Tên... tên tôi là Y Du," cô đáp lại, giọng nói như thoảng qua giữa căn phòng rộng lớn.
Câu nói kỳ lạ của anh khiến cô lo lắng không yên. Nằm trên giường đợi anh sao? Để làm gì? Cô không dám nghĩ tiếp, chỉ biết nhìn theo bóng lưng anh khi anh rời khỏi căn nhà, để lại một cảm giác lạnh lẽo tràn ngập không gian.
Khi căn nhà trở nên im lặng hơn, cũng may là không lâu sau đó dì giúp việc của nhà anh cũng đã đến, tiếng bước chân nhẹ nhàng của dì giúp việc mới vang lên. Dì dịu dàng đến bên Y Du, ân cần giúp cô dọn phòng và sắp xếp hành lý.
"Cô đi tắm đi, nước đã được chuẩn bị sẵn rồi. Sau đó xuống dưới ăn chút gì nha." Dì giúp việc nói với một nụ cười ấm áp, làm xoa dịu đi phần nào cảm giác bất an trong lòng Y Du.
Cô cảm thấy như có một chút ấm áp len lỏi trong tâm hồn, một cảm giác xa lạ nhưng dễ chịu. "Con cảm ơn dì ạ. Dì tên là gì vậy?"
"Dì tên là Nga, cứ gọi dì là dì hoặc dì Nga cũng được. Dì xin phép đi chuẩn bị đồ ăn cho cô."
"Dạ," Y Du đáp lại, cố gắng nở một nụ cười dù lòng còn nhiều băn khoăn. Dì Nga nhẹ nhàng cúi đầu, rồi bước đi xuống bếp. Y Du thẫn thờ nhìn theo, cảm giác như không biết mình đang nghĩ gì nữa. Cô mở vali, soạn đồ ra, nhưng tâm trí thì cứ trôi nổi đâu đó, lạc lối trong dòng cảm xúc lẫn lộn.
Y Du bước vào phòng tắm thả mình vào làn nước ấm trong bồn tắm, để dòng nước nhẹ nhàng cuốn trôi hết những mệt mỏi. Không gian tĩnh lặng và yên bình khiến cô gần như thiếp đi lúc nào không hay.
Sau một hồi lâu, cô rời khỏi bồn tắm, mặc quần áo rồi bước ra ngoài sấy khô mái tóc rồi lặng lẽ bước xuống bếp để dùng bữa tối. Bàn ăn đã được bày biện sẵn với những món ăn mới lạ, khác hẳn với trước đây.
Lúc trước bữa ăn của Y Du chỉ quanh quẩn với cháo trắng hoặc cháo thịt bằm, đôi khi là cơm với chút nước canh đơn giản. Cô bị buộc phải ăn trong phòng, lặng lẽ và cô độc. Không được tự do đi lại như bây giờ.
Y Du kéo ghế ngồi xuống, cô đưa mắt khẽ nhìn về phía dì giúp việc đang đứng gần đó, rồi nhẹ nhàng cất lời:
"Dì,... sao dì không ngồi ăn cùng con?"
Dì Nga nhìn Y Du với vẻ dịu dàng, nhưng đáp lại chỉ là một cái lắc đầu kèm theo giọng nói trầm ấm:
"Không đâu ạ, cô cứ ăn đi. Giúp việc như tôi không được ngồi ăn cùng đâu ạ, cô cứ ăn đi cô thấy hợp khẩu vị thì dì đã vui lắm rồi nhưng nếu không hợp thì cứ nói với dì để ngày mai dì sẽ nấu món khác cho cô."
Y Su nghe vậy thì cũng đành thôi lắc đầu đáp lại lời của dì: "Cảm ơn dì nhiều lắm, món ăn thế này là quá đủ rồi. Con sẽ ăn thật ngon ạ.
Y Du cầm đũa lên và bắt đầu ăn, nhưng chỉ sau vài miếng, cô đã bỏ đũa xuống. Dì Nga đứng gần đó thấy vậy thì lo lắng lên tiếng hỏi:
"Cô sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị hay sao? Hay là để dì nấu cái mới cho cô nhé?"
Y Du lắc đầu từ chối. "Dạ thôi ạ, con không muốn ăn nữa. Có lẽ vì hôm nay xảy ra nhiều việc quá nên con không có khẩu vị. Xin lỗi dì, dì dẹp giùm con nha, con lên phòng đây."
"Được rồi, nếu cô mệt thì lên phòng nghỉ ngơi đi. Để đó dì dọn dẹp. Khi nào đói thì xuống gọi dì, dì sẽ nấu cái khác cho cô."
Y Du chỉ gật đầu rồi đứng lên rời đi. Khi lên phòng, cô khóa cửa như thói quen ở nhà cũ rồi nằm bệch xuống giường, nhìn vô cảm lên trần nhà.
"Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Mình cứ tưởng hôm nay là sinh nhật mình, cuối cùng ba mẹ cũng nhớ và đưa mình đi chơi. Nhưng có lẽ mình đã quá đề cao giá trị của bản thân trong lòng họ."
Y Du suy nghĩ một lúc rồi nằm ngay ngắn trên giường, chìm vào giấc ngủ. Yên tĩnh thật, cảm giác và mớ hỗn độn của sáng nay dường như đã được xoa dịu phần nào.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Lưu Hữu Nghị mệt mỏi mở cửa bước vào nhà. Dì giúp việc đang ngồi trên ghế, gọt hoa quả và chờ anh về. Vừa thấy anh, dì đã hỏi:
"Dì Nga, Y Du đâu rồi dì?"
"Chủ tịch về rồi ạ. Cô ấy ăn tối xong thì lên phòng nghỉ rồi."
Lưu Hữu Nghị nhìn lên phía phòng của Y Du, đáp: "Vậy sao? Lúc chiều cô ấy ăn được nhiều không?"
"Không ạ, ăn chưa tới hai đũa đã dừng lại. Chủ tịch ăn luôn không để tôi dọn ra."
"Không cần đâu, tôi đã ăn rồi. Tôi lên tìm cô ấy. Dì dọn dẹp rồi ngủ sớm đi, trời cũng đã tối rồi."
Updated 21 Episodes
Comments