Chương 2: Cuộc điện thoại.

Đã hai tuần từ khi Chu Hâm Đào đăng ký thông tin lên trang web hẹn hò kia, anh đã quên khuấy đi chuyện này vì bận rộn làm luận văn tốt nghiệp. Bây giờ mối lo lắng luận văn tốt nghiệp của Chu Hâm Đào đã được tháo xuống, anh đã hoàn thành xong luận văn hơn hai mươi trang của mình rồi.

Vì vậy hôm nay anh khá rảnh rỗi nên cậu dậy sớm, quyết định sẽ hoàn thành công việc mình nhận sớm hơn dự định.

Anh sẽ hoàn thành bức tranh mình nhận vào đầu tháng, mặc dù thời gian anh hẹn gửi đi là tháng sau nhưng anh cảm thấy có lẽ không cần lâu như vậy.

Chu Hâm Đào không cha không mẹ, trước đó lăn lộn ở viện trẻ mồ côi sau đó trốn ra khỏi đó. Trong những ngày tháng trắc trở chông gai khắc nghiệt tìm kiếm chốn về anh đã được một bà lão nhận nuôi vào năm 10 tuổi. Bà lão cũng không khá giả gì nhưng bà luôn cho anh những thứ tốt nhất bà có. Ban đầu anh còn đề phòng với bà nhưng ở chung một thời gian bà đã cho anh thấy được bản thân mình hóa ra cũng là một đứa trẻ cần được chăm sóc. Cuộc sống tuy khốn khó nhưng đối với người trải qua quá khứ quá mức khủng bố như anh thì cuộc sống như vậy anh đã không đòi hỏi gì hơn nữa rồi.

Anh thường hay gọi bà lão là bà Thẩm, bà Thẩm tên Thẩm Mộng, tuy miếng ăn còn không đủ nhưng vật dụng vẽ bà Thẩm lại không thiếu thứ gì, những thứ quá đắt đỏ không thể mua nổi thì bà luôn cố gắng tự mình tạo ra. Bà Thẩm vẽ rất đẹp, mỗi bức vẽ của bà đều như đang sống lên trên trang giấy. Bà thử cho anh học vẽ và phát hiện anh rất có thiên phú nên bà cất công dạy vẽ cho anh từ những thứ cơ bản nhất, bà rất dịu dàng và kiên nhẫn. Bà dạy cho anh toàn bộ những kiến thức mình biết về vẽ tranh. Chu Hâm Đào cũng không phụ lòng bà, thiên phú của anh vô cùng tốt nên cậu học rất nhanh, những bức vẽ mỗi ngày một đẹp hơn.

Bà Thẩm bị bệnh từ rất lâu rồi, vẫn luôn dùng thuốc để cầm cự, Chu Hâm Đào cũng đi làm thêm khắp nơi để chi trả tiền thuốc thang cho bà.

Nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi số trời.

Đến một ngày mùa đông gió lạnh cắt da vào năm cậu 15 tuổi, lúc anh trở về nhà thấy bà Thẩm nằm trên giường với đôi mắt đã nhắm nghiền. Bà Thẩm đã ra đi im lặng như vậy đấy, đến cả lời trăng trối cũng không có ai để nghe bà nói. Ngày ấy là ngày anh vĩnh viễn sẽ không quên trong cuộc đời này, ngày mà anh mất đi người mình yêu thương nhất và cũng là người yêu thương anh nhất cõi đời này.

Anh vẫn luôn luyện vẽ nhưng sau đó không chọn thi vào các trường nghệ thuật vì học phí quá đắt đỏ, anh không thể chi trả được. Cho dù có được học bổng toàn phần đi nữa thì cuộc sống hằng ngày vẫn quá sức với anh, chủ yếu là do không tìm được chỗ ở. Anh đành thi vào một trường kinh doanh top đầu, chính là trường hiện tại đang học, học bổng toàn phần lo liệu học phí lại tìm được một khu chung cư cũ giá cả rẻ.

Chu Hâm Đào cũng không tiếc nuối lắm chuyện bản thân mình không quyết định học nghệ thuật. Bà Thẩm không gửi gắm ước mơ cho anh, bà nói anh cứ đi theo trái tim mình, cứ coi việc vẽ giống như một thú vui cho cuộc sống tẻ nhạt này, cứ biến nó thành thứ có thể giúp ích cho bản thân mình sống sót là được rồi.

Bây giờ việc vẽ đã biến thành công cụ giúp anh kiếm tiền, anh vẽ tranh của mình đăng lên một trang web sau một thời gian thì cũng dần có nhiều người đặt hàng. Anh có nhận vẽ cả tranh theo mẫu, tranh anh kế thừa thủ pháp của bà Thẩm nên những nét vẽ đều rất đặc trưng và thật vô cùng.

Mỗi một tháng anh nhận khoảng mười đơn hàng, mỗi đơn hàng cũng thu về cả vạn, tiền sinh hoạt của anh như vậy là dư dả rồi, không kể tới anh còn làm thêm ở một vài chỗ khác.

Chu Hâm Đào có một góc vẽ riêng cho mình trong căn nhà nhỏ, góc nhà ấy luôn là góc đẹp đẽ nhiều ánh sáng nhất trong căn nhà anh.

Giá vẽ được anh đặt cạnh cửa sổ, nương theo ô cửa sổ ánh nắng chiếu vào trong làm cả góc ấy như được mạ vàng lên vậy.

Ánh sáng mặt trời buổi sáng sớm không hề nóng bức, thời điểm này ánh mặt trời còn rất tốt.

Chu Hâm Đào lấy màu và bảng màu trên giá vẽ xuống bắt đầu pha màu, bức tranh anh đang vẽ là vẽ theo yêu cầu, là chân dung của một bà lão, bà ấy tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn rất đẹp. Nhìn vào dung nhan về già của bà cũng đoán được hồi còn trẻ bà ấy là một tuyệt sắc mĩ nhân khuynh thành khuynh quốc đến cỡ nào. Lúc anh nhận vẽ bức tranh này anh không nhịn được lại nghĩ đến đến bà Thẩm, lúc bệnh chưa nặng lắm bà Thẩm cũng đẹp như bà lão này vậy.

Chu Hâm Đào nhìn vào bức ảnh đặt cạnh kệ pha màu, nhìn bà Thẩm đang mỉm cười đầy dịu dàng trong bức ảnh đó thì cũng mỉm cười theo.

Bức ảnh này là bức ảnh duy nhất anhcó về bà Thẩm, ngày ấy bà mất trong nhà cũng không có nhiều tiền, đám tang nhỏ được tổ chức xong, anh lấy số tiền mình tích góp được đem bà đi thiêu. Sau đó đem tro cốt về chôn dưới tán cây đào to trong sân nhà, vào mùa xuân bà thường hay ngồi cái ghế dựa cũ dưới tán cây đào này để hóng mát rồi vẽ tranh. Bây giờ mỗi năm anh đều định kì về thăm nơi ấy một vài lần, bởi vì trong nhà trồng cây đào to lắm nên đây cũng là lý do anh thích ăn đào, bà Thẩm cũng thích ăn đào giống anh.

Chu Hâm Đào không tiếp tục ngược dòng quá khứ nữa, anh đi màu lại cho những nét màu đã cũ sau đó hoàn thành bức tranh còn đang dang dở.

Ngồi vẽ khiến anh rất dễ quên mất thời gian, đến khi điện thoại kêu lên một tiếng thì anh mới dừng cọ nhìn đồng hồ điện tử trên điện thoại.

Chu Hâm Đào lầm bầm:" Đã 10 giờ trưa rồi à, nhanh thật..."

Xong anh nhìn thấy một số lạ gọi tới cho mình, Chu Hâm Đào cũng định ấn gọi lại nhưng cửa nhà vang lên tiếng gõ cửa.

" Đến đây. "

Chu Hâm Đào đặt điện thoại xuống rồi đi ra mở cửa, bên ngoài người vừa gõ của nhà mình là Diệp Phương Thanh.

Diệp Phương Thanh cười đến xuân phong rực rỡ:" Hi Tiểu Đào Đào! Cậu xem mình mua đào cho cậu này! "

Nhìn túm đào to bự trên tay của Diệp Phương Thanh , anh mỉm cười:" Vào trong đi, bên ngoài nóng lắm. "

Anh để cô nàng vào nhà sau đó đóng cửa lại, ở cái mùa này điều hòa luôn bật cả ngày, bên ngoài với trong nhà cách biệt nhiệt độ chẳng phải ít đâu.

Diệp Phương Thanh cởi giày xong đặt đào lên bàn rồi bay đến sofa nằm rạp trên đó than thở:" Trời ơi nắng nóng thật, nể mấy người hiện tại vẫn phơi mặt ngoài đường thật đấy. "

Chu Hâm Đào vào bếp lấy con dao hoa quả ra gọt đào:" Thật ra cậu không cần mang đào tới, mấy tuần trước dì Lộ nhà đối diện đã cho mình một túm to lắm rồi. "

Diệp Phương Thanh phất tay:" Có sao đâu, nhiều thì cứ tích ở đó ăn dần, với tốc độ ăn đào của cậu thì cứ nói vậy chứ lại chẳng mấy chốc là hết bây giờ đấy. "

Chu Hâm Đào gọt đào nhanh, một đĩa đào được anh gọt xong đặt ở bàn, anh hỏi:" Rồi, đến tìm mình làm gì thế? "

Diệp Phương Thanh ngồi bật dậy, ánh mắt tỏ rõ sự hào hứng:" Tiểu Đào Đào, trang web kia gửi cái gì về cho cậu chưa? "

Chu Hâm Đào khó hiểu:" Gửi cái gì mới được? "

Diệp Phương Thanh nôn nóng:" Thì là mail chẳng hạn, có cái gì gửi về chưa? "

Chu Hâm Đào lắc đầu:" Không có. " Đúng là cậu không nhận được mail thật.

Nghe được thứ không mong muốn cô nàng lại nằm vật ra sofa, cằn nhằn:" Cái trang web này chả lẽ đến cậu lại đểu à? Bình thường ngót nghét ba tuần là đã nhận được mail rồi mà ta..."

Chu Hâm Đào mỉm cười, đem một miếng đào mọng nước vào miệng cắn một miếng rồi nói:" Coi như mình không có duyên đi. "

" Ài... sao cái số nó khổ quá vậy nè...!! " Diệp Phương Thanh than thở, hai chứ "chán nản" to tướng in lên trên mặt cô.

Diệp Phương Thanh nằm ở đó với tay lấy một miếng đào, thấy cô với không tới thì anh đưa miếng đào ấy cho cô, cô cầm miếng đào cho một lần cả vào miệng nhai nhồm nhoàm hỏi:" Luận văn tốt nghiệp cậu làm xong chưa? Tuần tới mình định gửi nó về trường rồi lấy bằng sớm. "

Chu Hâm Đào đáp:" Xong rồi, chúng ta cùng nhau nộp. "

Diệp Phương Thanh:" Trúc nó đã nộp tuần trước rồi, chúng ta cũng nộp đi thôi. "

Chu Hâm Đào đưa cho Diệp Phương Thanh nốt miếng đào còn lại trên đĩa, hỏi:" Hôm nay có ở lại đây ăn cơm không tiểu công chúa? "

Diệp Phương Thanh nhận miếng đào từ tay anh rồi nói:" Không ở, lát nữa mình có hẹn ăn trưa với dì mình rồi á. "

Anh gật đầu:" Vậy bây giờ mau đi đi, kẻo muộn đấy. "

Diệp Phương Thanh ngồi dậy nhìn qua căn nhà của cậu, cô không nhịn được nói:" Đào nè, cậu không đổi nhà sao? Căn nhà này đã cũ lắm rồi đấy, mình có thể giúp cậu tìm nhà tốt với giá cả phải chăng. "

Chu Hâm Đào cười:" Đừng lo lắng, mình định sau khi tìm được việc làm thì sẽ đổi nhà, đến lúc ấy có khó khăn mình nhất định sẽ nói với cậu. "

Cô nàng nghe thế thì hai mắt sáng rỡ:" Nhất định phải nói đấy! "

Chu Hâm Đào gật đầu, sau đó anh tiễn Diệp Phương Thanh ra cửa, trước khi đi cô còn ngó vào:" Nếu trang web ấy gửi gì cho cậu nhớ thông báo cho anh em biết chưa? "

" Biết rồi, đi đi. "

Tiễn Diệp Phương Thanh đi rồi Chu Hâm Đào vào trong nhà bắt đầu nấu bữa trưa, bức tranh anh vẽ cũng đã hoàn thành rồi, chỉ cần kí tên vào đó nữa là có thể gửi đi được rồi.

Ăn trưa xong đã là giữa trưa, Chu Hâm Đào ngủ một giấc sau đó anh khóa cửa nhà đi đến chỗ làm thêm của mình. Anh  làm ca chiều từ 3 giờ đến 7 giờ ở một quán cafe, làm nhân viên pha chế tại quán đó cũng đã lâu rồi.

Một buổi chiều cứ thế qua đi và anh không hề để ý đến điện thoại của mình.

Đến tối, về đến nhà thay đồ xong xuôi dọn dẹp nhà một lát anh nhận được một cuộc điện thoại.

Chu Hâm Đào cầm điện thoại lên tay, đây là dãy số lạ sáng nay đã gọi đến cho anh, anh hơi giật mình khi mà thấy dãy số này đã gọi cho mình đến hơn chục cuộc trong ngày hôm nay rồi.

Chu Hâm Đào vội vã nghe máy:" Alo, không biết người gọi tới là ai? "

Đầu dây bên kia là một giọng nam đều đều từ tốn:" Không biết người nghe có phải cậu Chu Hâm Đào hay không? "

" Là tôi đây, sao anh lại có được số điện thoại của tôi? " Anh cảm thấy hơi kì quái.

" Có phải cậu là người đã đăng thông tin lên trang web Hẹn Hò Tối Nay vào ngày 15 tháng 8 năm XXXX không? "

Chu Hâm Đào nhớ lại rồi đáp:" Đúng vậy. "

Anh nghe được ngữ điệu vui mừng của người đầu dây bên kia qua giọng nói điềm đạm của anh ta.

" Cậu có thể thu xếp một cuộc gặp mặt chứ? "

Hot

Comments

kiếp sau muốn làm con trai

kiếp sau muốn làm con trai

tiếp đi tg ơi

2024-08-20

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play