Bố của Lục Chiêu vừa dứt lời mẹ của anh là Lý Hoa vừa khóc vừa hỏi: "Con nói đi Lục Chiêu, có phải là thằng nhóc kia dụ dỗ con hay không? Từ trước đến giờ con đâu có như vậy, con ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ lắm mà?"
Lục Chiêu: "Mẹ à, chuyện này không liên quan đến Hạ Thanh, là con thích cậu ấy trước..."
*chát*
Không để Lục Chiêu nói hết Lục Chấp đã giáng xuống mặt anh một bạt tai: " Mày có mau câm mồm lại hay không, nếu mày vẫn khư khư cố chấp đòi thích thằng nhãi kia thì tao sẽ không để cho nó yên đâu"
Lục Chiêu lặng người, anh biết bố mẹ anh nói được thì sẽ làm được. Anh không sợ bố mẹ sẽ làm gì mình, đánh đập cũng được, đoạn tuyệt quan hệ cũng được dù gì thì từ trước đến giờ họ cũng đâu thật sự xem anh là con của họ từ trước đến nay họ chỉ quan tâm đến sĩ diện của mình xem anh như một công cụ để thoả mãn thói hư vinh của mình. Nhưng anh chỉ sợ họ làm hại đến Hạ Thanh của mình, Hạ Thanh của anh nhỏ bé như vậy, yếu ớt như vậy làm sao chịu được bọn họ làm hại cơ chứ.
Trở về phòng Lục Chiêu đã khóc rất nhiều, anh khóc vì trách mình quá yếu đuối và kém cõi không thể đường hoàng mà thích Hạ Thanh. Lục Chiêu suy nghĩ gì đó rồi anh chạy nhanh ra khỏi phòng, chạy đến phía dưới nhà của Hạ Thanh. Thấy bóng dáng của Hạ Thanh đang ngồi ở bàn học bài anh nhặt viên đá nhỏ ven đường Lục Chiêu ném lên cửa phòng của Hạ Thanh.
Hạ Thanh đang giải đề toán thì nghe thấy bên cửa sổ có tiếng động lạ, cậu đến bên cửa sổ thì thấy Lục Chiêu đang đứng ở dưới nhà mình. Hạ Thanh kinh ngạc thốt lên: "Lục Chiêu, sao cậu lại đứng đấy vậy? Có chuyện gì à?"
Lục Chiêu vẫy tay gọi Hạ Thanh xuống dưới nhà. Hạ Thanh chạy vội xuống trong lòng có chút thấp thỏm vì chưa bao giờ cậu thấy Lục Chiêu như vậy cả, mắt anh đỏ hoe như vừa khóc xong vậy. Quen nhau từ khi còn bé cậu chưa bao giờ thấy anh như vậy cả chuyện anh gọi cậu xuống nhà vào giờ này nữa, Lục Chiêu luôn lo lắng việc cậu ở ngoài đường vào buổi tối rất nguy hiểm nên chưa bao giờ gọi cậu vào giờ này cả. Xuống đến nơi Lục Chiêu ôm cậu vào trong lòng ngực của mình, Hạ Thanh thấy rất bất ngờ về việc này vừa hỏi vừa lấy hai tay chóng lên ngực anh đẩy nhẹ ra: "Lục Chiêu, có chuyện gì vậy?"
Lục Chiêu vờ như không thấy sự kháng cự của cậu mà ôm chặt lấy cậu hơn. Giọng của Lục Chiêu có chút nghẹn ngào nhỏ giọng nói: "Tớ sắp phải chuyển đến nơi khác rồi"
Giọng của Lục Chiêu rất nhỏ và nhẹ nhàng nhưng Hạ Thanh cảm giác như không tin vào tai của mình vội hỏi lại: "Cái gì? Chuyển đi nơi khác? Tại sao?"
Giọng của Lục Chiêu khàn đặc, cậu có thể cảm giác được anh đang rơi nước mắt ở trên bả vai của mình
Lục Chiêu: "Bố tớ phải chuyển công tác đột xuất ở Thượng Hải vừa nãy về đến nhà bố mẹ tớ mới thông báo cho tớ biết"
Hạ Thanh: "Vậy...vậy bao giờ cậu chuyển đi"
Lục Chiêu: "Ngày mai"
Hạ Thanh: "Ngày mai? Sao lại gấp như vậy?"
Lục Chiêu: "Ừm, tớ cũng không biết"
Hạ Thanh nhỏ giọng nói khẽ bên tai Lục Chiêu :"Tớ còn chưa kịp tặng quà chia tay cho cậu nữa"
"Không chia tay" Lục Chiêu đột nhiên nói
Hạ Thanh: "Hả? Không chia tay cái gì"
Lục Chiêu định nói gì đó nhưng sau đó lại trả lời : "Chúng ta không chia tay, sau này chúng ta nhất định sẽ gặp lai, tớ nhất định sẽ tìm lại được cậu"
Nghe Lục Chiêu nói như vậy Hạ Thanh mỉn cười "Ừm, sau này chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau, tớ cũng sẽ tìm cậu. Nhưng mà... ngày mai mấy giờ cậu đi vậy? Tớ muốn tặng cho cậu một món quà nhỏ"
Lục Chiêu: "Ngày mai 6 giờ sáng. Nhưng cậu không cần phải tặng đâu, cậu để cho tớ ôm một chút là được rồi"
Hạ Thanh thoả hiệp cho Lục Chiêu ôm. Hai người cứ như vậy đứng bên lề đường ôm nhau, dưới ánh đèn đường lạnh lẽo của mùa đông nhưng trong cái ôm ấy đầy sự ấm áp.
Sáng hôm sau, chưa đến 6 giờ nhưng Hạ Thanh đã đứng dưới nhà để chờ Lục Chiêu nhưng chờ mãi cũng không thấy anh đâu, cậu đi đến trước nhà Lục Chiêu để tìm người nhưng trong nhà sớm đã không còn ai. Trong tay Hạ Thanh cầm hộp quà mà tối hôm qua cậu đã cất công thức khuya để làm cho anh. Cậu nhìn hộp quà rồi lại nhìn đường phố đôi mắt không biết từ bao giờ đã đỏ hoe nước mặt trực trào chờ rơi xuống.
Thì ra sáng nay lúc trời còn chưa sáng nhà họ Lục đã chuyển đi rồi, Lục Chiêu kiên quyết không chịu nói phải đợi đến 6 giờ sáng mới đi được nhưng dưới sự áp bức mạnh mẽ của bố mẹ Lục nên cũng đành chịu thua. Đến thành phố mới sinh sống Lục Chiêu vẫn luôn không ngừng nhớ về Hạ Thanh, Lục Chiêu cố tìm mọi cách để tìm kiếm Hạ Thanh nhưng dường như luôn có một thế lực luôn ngăn cản anh làm điều đó, anh quyết tâm trở nên mạnh mẽ và chững chạc hơn để có thể đường hoàng bước đến bên Hạ Thanh mà không ai có thể ngăn cản.
Lục Chiêu năm 28 tuổi đã có những thứ mà Lục Chiêu năm 18 mong muốn nhưng điều tiếc nuối nhất là chưa tìm lại được hình bóng của Hạ Thanh anh luôn ngày đêm mong nhớ. Đến tối hôm qua, khi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ở tròng phòng phẫu thuật anh đã có suy nghĩ đó là Hạ Thanh, nhưng anh chưa chắn chắn với suy nghĩ đó của mình.
"Anh đang nghĩ điều gì vậy?" Giọng nói của Trương Khiết vang lên đáng gãy suy nghĩ của anh. Lục Chiêu liếc mắt nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lẽo không mang chút chào đón nào, cô ta lại vờ như không cảm nhận được sự chán ghét nào từ anh mà vẫn tự mình luyên thuyên đọc thoại.
Trương Khiết: "Tối hôm qua bác sĩ có bảo anh bị thương khá nghiêm trọng nên chỉ ăn uống được đồ thanh đạm, em có chuẩn bị đồ ăn cho anh này"
Giọng của Lục Chiêu không nhanh không chậm thốt lên : " Đồ ăn thức uống của tôi sẽ có người của quân đội chuẩn bị, không phiền cô phải bận tâm"
Trương Khiết: "Em biết nhưng em chỉ muốn quan tâm anh hơn thôi mà, với lại dù gì tương lai em với anh cũng sẽ là người một nhà làm gì có chuyện phiền chứ"
Lục Chiêu nhíu mày giọng có phần khó chịu nói : "Người một nhà? Ai nói với cô là tôi và cô là người một nhà?"
Trương Khiết: "Chẳng phải mẹ anh đã nói rồi sao, gia đình của em và anh đều đã quyết định như vậy rồi"
Lục Chiêu: "Chuyện của tôi còn đến lượt gia đình tôi quản sao, còn cô sau này đừng đến gần tôi cũng như đừng ảo tưởng việc sẽ trở thành vợ tôi nữa"
"Anh...anh...." Gương mặt Trương Khiết đanh lại đầy sự khó chịu rời khỏi bệnh viện. Ra đến cửa phòng cô ta rút điện thoại ra vừa đi vừa kể lại cho người ở đầu dây bên kia nghe, chẳng biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà gương mặt cô ta có vẻ đã vui hơn nhiều so với lúc nãy.
Ngày hôm sau, cô ta lại tiếp tục tới bệnh viện nhưng không trực tiếp vào phòng bệnh của anh mà đến chỗ lễ tân hỏi: "Chào chị, tôi là vợ sắp cưới của bệnh nhân Lục Chiêu đang bị thương đang nằm ở phòng hồi sức chị có thể chỉ đường để tôi đến đó không"
Y tá: "À, được"
Y ta chỉ đường cho Trương Khiết xong liền tụm lại với nhau buôn chuyện: "Uầy, bệnh nhân tên Lục Chiêu kia đẹp trai cực kì tiếc là đã có vợ sắp cưới rồi". Người khác nghe vậy liền nói tiếp "Nghe bảo bệnh nhân này là người của quân đội quyền cao chức trọng do làm nhiệm vụ nên mới bị thương" Một y tá khác nghe vậy liền cảm thán " Bởi vậy mới nói, người đẹp trai giàu có mãi mãi không đến lượt mình, hazzz"
Trương Khiết sau khi vào phòng lại bắt đầu liên thuyên nói chuyện nhưng Lục Chiêu lại nhắm mắt làm ngơ cô ta không đáp một lời bởi anh biết có nói gì thì cô ta cũng sẽ không chịu rời đi. Đến trưa, Trương Khiết rời đi vì có việc bận, Lục Chiêu cố gắng đổi tư thế để lấy nước uống để trên bàn, do vận động mạnh quá nên cảm thấy vết thương có chút đau. Đến lúc y tá vào kiểm tra lại vết thương cho Lục Chiêu thì phát hiện miệng viết thương bị rách ra, cô y tá thấy vậy liền gọi bác sĩ đến kiểm tra: "Bác sĩ Hạ, bệnh nhân ở phòng 502 bị rách miệng vết thương mời bác sĩ lại xem giúp tôi với ạ"
Lục Chiêu nghe y tá gọi bác sĩ là bác sĩ Hạ liền hỏi lại : " Bác sĩ Hạ mà cô vừa nói là người hôm qua phẫu thuật cho tôi sao? Bác sĩ ấy tên là gì?"
Y tá: " Đúng vậy, cậu ấy tên Hạ Thanh vẫn còn trẻ lắm, chỉ mới đến bệnh viện của chúng tôi làm được 1 năm thôi, là bác sĩ được đào tạo từ nước ngoài về cực kì xuất sắc luôn"
Updated 41 Episodes
Comments