Lam Khê rời khỏi Phó gia cũng không biết đi đâu, đi làm nhiều năm như vậy cô cũng không mua cho mình bất cứ căn hộ nào.
Chuông điện thoại vang lên, cô thoáng nhìn qua, ánh sáng trong mắt nhanh chóng trầm xuống.
Không phải là Phó Tư Thành.
Cô và Phó Tư Thành đã kết thúc, về sau sẽ không có Phó Tư Thành tồn tại trong cuộc đời Lam Khê nữa.
Nghĩ đến đây, trái tim Lam Khê đau đớn khốn cùng, giống như có ai đó đang bóp nát trái tim của cô, nước mắt yếu đuối lạch cạch rơi xuống.
Điện thoại vang lên không ngừng, hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, dường như chính là cô không nghe máy sẽ không ngừng lại.
Lam Khê đưa tay nhận cuộc gọi.
“Tiểu Khê à, tiền thuốc của em trai mày đến lúc phải nộp rồi, còn tiền sinh hoạt của tao. Bên mày có chuyện gì sao, sao lại không nhớ chuyển tiền.”
Vừa nhấc điện thoại chính là đòi tiền, trước nay đều không bao giờ nói thừa một lời.
“Mẹ, hôm nay mới ngày 30, tháng này còn chưa có hết đâu.” - Lam Khê mệt mỏi tựa lưng vào ghế lái, gương mặt tái nhợt ướt sũng vì nước mắt, thanh âm rõ ràng là khàn khàn run rẩy.
“À, ý mày là chê tao phiền? Chê tao và em mày đòi tiền mày phiền phức đúng không?”
“Con không có ý đó.”
“Đừng có nhiều lời, trong vòng nữa giờ liền chuyển tiền qua đây.”
Lam Khê cắn chặt môi, đem cảm giác muốn khóc rống lên đè nén xuống..
“Con biết rồi, lát nữa con sẽ về nhà, thuận tiện…”
“Mày về làm gì? Tao không có thời gian mà hầu hạ mày, vả lại gia đình dì của mày đang ở lại chỗ này. Tao đã nói với nhà tao, tao và mày đã cắt đứt quan hệ, nếu để mọi người trong nhà biết tao nhận tiền bẩn của mày thì sao tao sống nổi.”
Lam Khê còn chưa nói hết lời liền bị Trần Hà không kiên nhẫn cắt ngang, nghe mẹ của cô đang nói cùng cô đoạn tuyệt quan hệ, Lam Khê cuối cùng cũng không nhịn được mà bộc phát.
“Mẹ, chính mẹ cũng biết con biến thành cái dạng này chính là vì ai? Vì sao chính mẹ cũng xem thường con?”
Gào lên một câu này, Lam Khê liền tắt cuộc gọi, cô sợ càng nói thêm sẽ càng nhận thêm tổn thương sâu sắc.
Bảy năm trước, ba mất, em trai lâm bệnh hiểm ác, cô cũng sẽ không nhờ vào nhan sắc mà tiến vào ngành giải trí, cũng sẽ không biến thành bộ dạng hôm nay.
Cô cũng sẽ như bao cô gái khác, sau khi tốt nghiệp đại học, sau đó tìm môtk công việc ổn định, và cũng sẽ tìm một người chồng ấm áp bình thường như bao nhiêu người khác.
Cũng sẽ không có người cả ngày chửi rủa cô, và cũng sẽ không gặp Phó Tư Thành.
Lam Khê dừng ở góc đường, ôm vô lăng khóc thành tiếng, toàn thân rung lên.
Sau khi khóc xong, bình tĩnh lại Lam Khê lại mang tiền chuyển cho Trần Hà.
Nhìn số dư còn lại trong tài khoản, sẽ không thể chống đỡ được bao lâu, cô bắt đầu có chút nôn nóng.
Cô phải tiếp nhận thêm chương trình, thêm quảng cáo, nhận thêm phim mới, cô thật sự rất cần tiền.
Sáng hôm sau, Lam Khê đến studio làm việc, người đại diện mấy hôm trước đã nói vừa nhận cho cô một bộ phim mới.
“Tiểu Khê à, bên sản xuất bộ phim kia thông báo đổi diễn viên nhân vật kia của chúng ta rồi.” - Du Hân Vũ mệt mỏi xoa xoa thái dương: “Không biết làm sao, mấy hợp đồng quảng cáo cũng không chọn chúng ta.”
Lam Khê cắn môi, cô biết không phải là ngẫu nhiên.
Nhìn thấy sắc mặt đắc ý của Hứa Nhan đi vào, sắc mặt Lam Khê liền lạnh xuống.
“Lam Khê, cô xong rồi, rời khỏi Phó Tư Thành cô chẳng là cái gì cả.”
Du Hân Vũ muốn mắng Hứa Nhan không biết xấu hổ cướp vai của Lam Khê, nhưng Lam Khê lắc đầu nhìn người đại diện, liếc mắt lạnh lùng nhìn Hứa Nhan, sau đó quay người rời đi.
Không sao cả, nhân vật này không lấy được, cô còn có cái khác, cô nhớ rõ đã có mấy cái bộ phim lớn nhỏ gửi đến cho cô.
Chỉ là sau khi người đại điện gọi điện tiếp nhận vai diễn, bên kia đều đổi ý, có người nói sẽ nói chuyện sau, có người thậm chí trực tiếp từ chối.
Đến lúc này, nếu cô còn không đoán ra ai đang phía sau lưng cô nhắm vào, Lam Khê cô lăn lộn ở giới giải trí này vô ích sao.
Lam Khê giận tái mắt nắm chặt lòng bàn tay, lái xe tới Phó gia.
Cổng Phó gia mật khẩu vẫn không đổi, khóa vân tay của cô vẫn không đổi, Lam Khê rất nhanh đẩy cửa đi vào.
Đi đến thư phòng, bước vào bên trong liền nhìn thấy Phó Tư Thành đứng ngay trước cửa sổ, gương mặt hoàn mỹ đẹp đẽ nhưng lại vô cùng lạnh lẽo. Đôi mắt liếc về phía Lam Khê, sau đó lộ ra ý cười.
“Là Khê nhi trở về à?”
Lam Khê từ khi bước vào, vừa nhìn thấy Phó Tư Thành, những cái lửa giận cùng những dũng khí trước đó tiêu tan đi phân nửa, ủy khuất lại chiếm hơn nửa.
“Anh tại sao phải làm như vậy?”
Phó Tư Thành bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt nhìn Lam Khê giống như đang nhìn một đứa trẻ.
“Khê nhi, ta không phải nhà từ thiện.”
Một câu nói, chính là nói hết mọi thắc mắc trong lòng Lam Khê.
Hắn không phải nhà từ thiện, cho nên kể từ khi quan hệ của hai người kết thúc, hắn liền đem tài nguyên cho người tình mới Hứa Nhan.
Hắn không phải nhà từ thiện, cho nên liền đem tất cả tài nguyên của cô cướp sạch.
“Đây là anh muốn bức chết tôi sao?”
Đôi mắt Lam Khê ngập nước, quá nhẫn tâm, hắn ta một chút tình cũ cũng không niệm, vừa chia tay liền muốn muốn chết cô.
Phó Tư Thành là người biết cô rất cần tiền đến mức nào.
Cô không hiểu mục đích Phó Tư Thành làm như vậy là có ý gì, cô đã không dây dưa với hắn, ngoan ngoãn nghe lời mà rời đi, cho dù là trái tim đau đến chết mất.
Updated 45 Episodes
Comments
Ngô Huệ
Anh chó thật đấy
2024-11-11
2
Thương Nguyễn 💕💞
Cuộc đời này của LK xác định là không phải sống cho chính mình nữa rồi
2024-10-23
0
So Lucky I🌟
Bà mẹ này hãm thật chứ, ăn trên mồ hôi xương máu của con vậy mà còn lo mất mặt. Thật tội cho Lam Khê khi có một bà mẹ ích kỷ chỉ biết kêu tiền tiền, chỉ nhận tiền chứ không nhận con.
Còn Phó Hàn Thanh sao mà giống tên nam nhân chỉ biết mặc váy quá vậy. Kiểu này số của LK còn khổ dài dài. Đây mới chỉ là mở màn thôi, LK còn có điểm yếu là người etr đang đau bệnh cần rất rất nhiều tiền kìa... Rõ khổ mà
2024-10-22
10