9 Giờ sáng!
Cô vừa về đến nơi đã thấy rất đông người, tiến xì xào bàn tán, tiếng khóc than rất ồn ào nhưng không khí lại ảm đạm. Cô bước vào nhà, khoanh tay gật đầu thay cho lời chào. Mọi người cũng gật đầu nhìn lại, có vẻ như đang thắc mắc cô là ai. Bước vào đến giữa nhà thấy mẹ và Tuyết Hạnh đang khóc lóc thảm thương, cô bước tới đỡ mẹ đến bàn, cho mẹ ngồi xuống, cô nhẹ nhàng an ủi:
- Mẹ bình tĩnh! Đừng khóc nữa! giữ sức còn lo cho cha có mồ yên mã đẹp!
Cô cũng xoa đầu em gái kêu nó lên ghế mà ngồi.Mẹ cô ngồi xuống ghế, vừa đấm ngực vừa than khóc:
- Sao ông đi bỏ mẹ con tôi ở lại đây? Giờ chỉ còn tôi với con Hạnh thì phải sống làm sao? Giờ còn có hai mẹ con tôi thì làm sao đây mấy cô mấy chú ơi?
Nghe câu đó cô nhói một cái trong tim!"Chỉ còn hai người thôi sao? Cô không phải là gia đình của mẹ hay sao?" Cô buồn bã bước ra sau nhà, vừa buồn vừa mệt, cô đi ra bờ sông. Đi ngang qua bếp, gặp một số người, cô cũng gật đầu chào rồi bước thẳng ra sau nhà, ra bờ sông. Bờ sông cũng không xa nhà là bao. Cô nghe thấy tiếng bàn tán về mình!
- Con nhỏ đó là ai vậy?
Một người khác lên tiếng:
- Chắc là họ hàng gì đó!
- Nó là con của bà Tuyết Mai! Con của bả với chồng trước!
Đó là tiếng của cô Út Hoa em gái của cha dượng.
-Con riêng hả! Vậy về đây làm gì?
- Thì dù sao cũng là chồng của mẹ nó, nó về thì coi như cũng có tình đi!
- Tình cảm gì! Không chừng về đây để giành nhà giành đất!
Nghe thấy vậy cô út Hoa lớn tiếng như muốn cho cô nghe thấy:
- Giành gì chứ! Mẹ nó sống với anh Hai có hôn thú hay gì đâu mà đòi giành! Đất hay nhà thì cũng là của con Hạnh, giờ thì để cho mẹ nó giữ, sau này nó lớn lên phải đưa lại cho nó! Chứ người dưng nước lã ở đâu ra mà xông vào giành!
Có người đàn ông lên tiếng:
- Út ơi mày nói vậy mà nghe được? Cái nhà nhỏ bằng cái lỗ mũi, dành làm gì cho mang tiếng! Con Lan nó là đứa hiền lành từ nhỏ, nó đi làm tháng nào cũng gửi tiền về cho chị hai, chị hai lấy tiền đó cho anh hai thuốc men. Chứ mày cho được mấy đồng mà mày nói nó!
La cô út xong người đó quay sang nói với mấy người hàng xóm:
- Nhà con đang tang ma, mấy cô mấy thím bớt bàn tán lại một chút giúp con, nhà con đã đủ lu bu rồi!
Nói xong rồi người đó bước ra sau nhà tiến đến gần cô, ngồi xuống đưa cho cô nắm xôi cùng chai nước rồi nhỏ nhẹ nói:
- Sáng giờ chưa ăn gì đúng không? Ăn đi! Cô út là con gái duy nhất lại là út nên được cưng chiều, nhiều lúc nói chuyện không suy nghĩ! Con đừng có để bụng làm gì mấy câu nói đó! Để chú ba la lại nó, cô út cũng chỉ là thương em con mất cha thôi!
Cô nhìn sang mỉm cười vẫn là nụ cười nhẹ nhàng nhưng lần này trong mắt có chút yêu thương.
- Dạ, con biết rồi! Khi nào thì mới đưa cha ra đồng hả chú?
Cô nói lảng sang chuyện khác!
- Ngày mai! Khi nào thì con lại đi làm ?
-Dạ, chắc con cũng nghỉ được ba, bốn ngày!
- Ừ, vậy được rồi, ăn đi chú lên nhà tiếp khách!
Chú đi được vài bước thì ngừng lại, nói thêm với cô một câu rồi mới quay hẳn đi:
- Mẹ con chỉ đang đau buồn quá thôi, không có ý ruồng bỏ con hay gì đâu, đừng đau lòng rồi buồn bã!
Chú nói làm cho giọt lệ trực vào trên mắt cô rơi xuống. Không ngờ chú lại biết cô đau lòng vì câu nói " chỉ còn lại hai mẹ con" của mẹ cô. Cô vội nhét nắm xôi vào miệng, cố nuốt nó xuống cùng với những giọt nước mắt. Cũng chỉ có mỗi chú là hiểu cô! Chú chính là chú ba Lương em trai của cha dượng. Chú rất yêu thương cô, có lẽ ở đây chỉ có chú là thương cô. Bởi lẽ chú cũng là một người cô đơn trên cuộc đời này. Chú ba đã có vợ nhưng vợ chú đã mất cách đây 10 năm. Lan nghe Chú kể thím ba là một người rất xinh đẹp và dịu dàng. Thím mất do khó sinh! Thím ra đi cùng với sinh linh bé nhỏ chưa kịp ra đời đem theo cả nửa cuộc đời cùng với tâm can của chú về thế giới bên kia. Từ lúc đó cho đến nay chú chưa từng quen thêm ai, không tái hôn cũng không để ý làm quen với bất kỳ cô nào.Khi có ai mai mối chú cũng đều từ chối dứt khoát. Chú chỉ vào nhà nói:" Vợ em còn trên kia em không quen thêm ai đâu!" Mỗi ngày chú đều quét dọn, nói chuyện đôi lúc lại khoe khoang một thứ gì đó với bàn thờ của thím. Có lúc Ngọc Lan từng nghĩ:" Sau này nhất định phải tìm được một người chồng giống như chú, yêu thương mình như cách chú yêu thương thím!"
Ngọc Lan ăn xong, bước lên nhà trước. Mẹ cô cũng đã ngừng khóc chỉ ngồi thút thít bên cạnh quan tài. Tuyết Hạnh thấy cô cũng đưa ghế cho cô ngồi, nó cũng rất lễ phép với cô! Tội nghiệp! Chỉ mới 11 tuổi lại phải chịu cảnh mồ côi cha! Cô út thấy cô lại lườm nguýt tỏ vẻ không ưa cô ra mặt. Khách khứa cũng đã về bớt chỉ còn lại một vài người họ hàng. Chú Ba đang sắp xếp lại chỗ cho họ ngủ. Nhìn thấy cô út như vậy Chú ba tiến đến dẫn cô xuống bếp, chú ba sai cô rửa chén, dọn dẹp vài thứ để cô Út không có cớ cạnh khóe cô. Xong xuôi tất cả cũng đã tối, chú ba kêu cô lại nói với cô:
- Qua nhà chú mà ngủ, chú dọn buồng trong cho mày rồi đó! Qua đó ngủ giữ nhà cho chú!
Cô cũng muốn ở lại với mẹ nhưng nhìn thấy cô Út lại ngại, cô cũng không đeo khăn tang. Chú thấy cô do dự lại nói:
- Đi qua đó ngủ mà giữ nhà cho chú! Tối nay chú ở lại canh quan cho cha rồi!
Cô gật đầu đi sang nhà chú. Nhà chú cách nhà mẹ cô hai căn nhà, nó đơn sơ nhưng cô lại thấy thích. Bước vào nhà thấy đã có vài người giăng mùng nằm ngủ. Bỗng có một giọng vang lên:
- Thằng Lương nó kêu nó dọn cái buồng đó cho mày, vào đó mà ngủ, mai còn đưa cha mày ra đồng!
Ngọc Lan lễ phép đáp:
- Dạ, con biết rồi bà Hai cũng ngủ đi!
Cô bước vào buồng, bỗng dưng nước mắt trực trào. Chú đã giăng sẵn mùng cho cô, đốt thêm nhang muỗi, chiếc ba lô cô để ngoài xe cũng đã được chú đem qua từ khi nào. Cô còn nhìn thấy chiếc mền mà cô thường đắp mỗi khi về thăm mẹ. Có lần cô nói vu vơ với chú là cô đắp chiếc mền này rất thoải mái, ngủ rất êm ,ngủ rất ngon. Không ngờ chú lại nhớ mà đem từ nhà mẹ qua cho cô! Từ lúc về đến giờ mẹ cô không nói với cô tiếng nào, cũng không hỏi han hay đếm xỉa tới cô. Chỉ có chú là quan tâm tới cô. Cô thương chú quá! Chú khiến cho cô cảm thấy được mình vẫn còn tồn tại trên đời. Cô nhắm mắt lại cố gắng ngủ cho qua đêm nay.
Updated 32 Episodes
Comments
Trần Thị Trinh Thùy
đây là câu chuyện đầu tiên của mình rất hy vọng các bạn sẽ theo dõi và góp ý để mình hoàn thiện hơn trong việc viết lách /Grin//Determined/
2024-11-23
1