Chương 2. Bản Án Ký Ức

Tôi đang nhàn nhã ngồi trong một góc tối, nhâm nhi tách cà phê mà Trung vừa mua... Cậu ta lại quên rồi, tôi không thích uống quá ngọt.

"Trung!" Tôi gọi.

"Vâng?" Trung có vẻ đang ngơ ngác quay sang nhìn tôi.

"Ngọt..." Tôi lười nói nhiều nên chỉ ngắn gọn thế thôi.

Dường như cậu ta cũng hiểu ra vấn đề nên liền cười giả lả với tôi: "Ờm... Haha, em xin lỗi nha. Em...em quên..."

Tôi không đáp, chỉ lắc đầu mà uống ly cà phê ngọt ngào kia. Tôi không muốn phí tiền, ngoài việc điên cuồng công việc ra thì tôi là con đổ nghèo khỉ, vì tiền lương tôi kiếm được toàn bộ đều được bạn gái giữ... Bạn gái là ngoại lệ của tôi.

Phan Thị Thanh Tú - cô pháp y trẻ là bạn gái của tôi. Chúng tôi đang giận nhau cho nên không ở cùng nhà, tiền của tôi cô ấy cũng không thèm trả... Tôi thật sự quá là khổ mà...

Trung nhìn biểu cảm cam chịu của tôi mà bật cười. Tôi chỉ liếc nhìn cậu ta mà không nói gì. Trước vàu người như là Trung và Tú tôi mới có thể thả những cái biểu cảm như vui, khó chịu... Bởi vì họ là người thân của tôi người duy nhất tôi tin tưởng.

Để kể về cuộc đời của tôi thì có rất nhiều thứ mà người bình thường không chịu được. Tôi là con cả trong nhà, cha tôi là nhân viên văn phòng, mẹ tôi là một người nội trợ. Nhìn qua có vẻ là một gia đình bình thường nhưng không...

Năm tôi bắt đầu có nhận thức thì mọi chuyện xảy ra tôi đều ghi nhớ... Trí nhớ của tôi vượt xa người khác. Mẹ tôi là người đàn bà yếu đuối, còn bố tôi là kẻ bạo lực từng có tiền án giết người.

Vào một ngày bình thường, vẫn là mùi thơm của thức ăn, mẹ tôi đang dọn cơm... Còn bố tôi thì ngồi trên ghế dài xem TV. Tôi vẫn nhớ ngày đó tôi từ trong chuồng chó bò ra, đi đến bàn ăn và leo lên chiếc ghế thấp hơn mình một cái đầu. Đúng vậy, không nhầm đâu, nơi tôi ngủ hằng đêm là cái chuồng chó nhưng còn tốt hơn con chó, bởi vì tôi được đi học, được ăn uống đàng hoàng không ăn đồ thừa của người khác mà là ăn đồ được ông bố nhai kỹ lừa xương nhả ra cho tôi...

Thật tốt, ông bố thật tốt.

Sau bữa ăn là tiếng rên rỉ trong căn phòng kín cửa, từ tiếng rên rỉ đứt quảng đến tiếng khóc nức nở xin tha và những tiếng chát, bụp vang lên không ngừng.

Tôi chỉ cần nghe liền đoán là mẹ tôi lại bị ông ấy đánh vì không thoả mãn thú tính của ông. Lúc đầu tôi còn can ngăn nhưng về sau mỗi lần như thế tôi cũng bị đánh thừa sống thiếu chết.

Năm 10 tuổi, tôi khuyên bà nên bỏ ông. Nhưng bà lại mù quáng nhất quyết không cùng tôi bỏ trốn. Tôi cũng bất lực không nói nữa mặc cho bao nhiêu buổi tinh mơ, các đêm thâu là tiếng khóc lóc, rên rỉ và những tiếng sợi dây nịt quất vào người.

Tôi dần vô cảm với mọi thứ, không quan tâm mẹ. Rồi sau một lần tôi đi học về thì nhìn thấy xác mẹ tôi nằm dưới sàn be bết máu. Chẳng quan tâm tôi ném balo vào chuồng chó lớn. Đi đến bếp lấy cái bọc, bọc hai tay mình lại. Kiểm tra xác bà, sau đó lại đi vào bếp cầm con dao chặt thịt đi thẳng vào phòng bố. Lúc này kong ta dang nhan nhã hút thuốc, tôi không chần chừ dứt khoát chặt đứt chân phải ông ta xong tôi cắt những gân cơ tay, và cái chân còn lại của ông.

Sau đó là liên hoàn cú đấm, nhéo, cắn và dây nịt không ngừng tát động lên người ông. Điểm yếu của tôi không phải không có, cũng không phải tôi không thương mẹ chỉ là tôi vô cảm quá, tôi không muốn biểu hiện cảm xúc gì cả. Đối với tôi cảm xúc buồn, vui, sợ hãi là những điểm yếu, thay vì không biểu lộ người ta mới khó phán đoán tính cách thật sự của mình.

Và đây con người của tôi... Một kẻ tàn bạo nhưng có đạo đức tôi không ác độc như ông ta...

Sau khi hành hạ đủ rồi, cũng nghe tiếng van xin của ông ta liên miên nhiều quá tôi cũng nhức đầu nên tôi mới liền ngừng lại. Tôi bỏ ra khỏi phòng đi vào bếp cắt chanh sau đó pha cùng muối. Vàu lại đi vào phòng, đổ lên những vết cắt do tôi để lại, tôi lạnh lùng nhìn ông ta quằn quại thật sự quá kích thích.

Tôi gọi cho cảnh sát, phần tôi thì đi đến chuồng chó ngồi trong đó học bài. Không quan tâm đến những thứ khác nữa. Cái xác mẹ tôi vẫn ở đó... Dù học bài nhưng nước mắt tôi là làm nhèo tầm mắt... Tôi rất yêu bà vì bà luôn muốn đem tôi khỏi chiếc chuồng này, sau mỗi lần bị hạnh hạ bà luôn đi ra an ủi tôi.

"Nam à... Không sao đâu! Bố chỉ tức giận chút thôi..."

Hoặc câu: "Nam à... Mẹ yêu con lắm... Sẽ không sao mà... Bố yêu mẹ nên mới như vậy thôi... Ông ấy là người tốt."

Mỗi lần như vậy tôi đều khinh bỉ, thầm trách: "Tại sao ông ta đã như vậy mà mẹ con bao che?"

Phải chăng bà yêu đến phát điên luôn sao? Tôi không quan tâm.

Tôi chỉ quan tâm bà là mẹ tôi luôn thật tâm yêu tôi và tôi cần lớn thật nhanh để bảo vệ bà. Chỉ là... Bà từ nay không thể cười với tôi, không thể ôm tôi cũng không đặt lên má tôi những nụ hôn ngọt ngào nữa...

Tiếc thật...

...

Cảnh sát đến, ban đầu là họ nhìn tôi với ánh mắt thương cảm. Lúc sau là khó tin và kinh sợ.

Tôi cười lạnh, tiếp tục việc học bài của mình trong "căn phòng cột sắt" khá lớn.

Khi đưa bố tôi đi viện, thì một viên cảnh sát độ tuổi tầm 30 hỏi tôi.

"Bây giờ cháu chỉ một mình... Muốn làm con của chú không? Chú sẽ bảo vệ con."

Tôi lúc đó sau nhỉ? Hình như là cảm động...

Từ đó tôi làm con nuôi của một vị cảnh sát, mãi về sau tôi mới nhận ra. Ông muốn kiểm soát tôi vì sợ tôi lớn lên sẽ làm những chuyện tàn ác như người bố của mình là: Giết người, cưỡng hiếp, bạo lực người khác...

Tôi khi biết được chỉ cười trong lòng là một chút bất mãn. Nhưng không giận vì thật ông ấy bảo vệ tôi yêu thương tôi như con ruột.

Tôi thật sự rất mến ông. Chỉ là ngoài mặt vẫn là cái biểu cảm lạng nhạt.

Kết thúc hồi ức tôi bị Tú tát vào đầu. Cô nhìn tôi nước mắt lưng tròng: "Nam... Anh không định xin lỗi em sao?"

Tôi bất lực thở dài, vẫn là chịu thua với cô bạn gái này... Tôi nhất định phải trừng phạt cô mới được. Thật quá đáng rồi, tôi sau này có lấy cô sẽ không đội vợ lên đầu để trường sinh bất tử đâu.

Không bao giờ.

...****************...

Hot

Comments

A Ly.

A Ly.

Tính tình của một đứa trẻ được nuôi dưỡng, phần lớn sẽ ở bố và mẹ, nếm trải qua quá nhiều càng khiến tính cách nó vặn vẹo khó đoán vô cùng, có thể giấu cũng có thể, thể hiện ra ngoài, mà một khi thể hiện thì chẳng bao giờ là bình thường...

2024-12-20

0

Yêu Stray Kids vô cùng tận

Yêu Stray Kids vô cùng tận

Có lẽ là không phải , lỡ đâu có uẩn khúc gì thì sao..Cũng không trách bà được. Chỉ là bà quá nhân tư với một kẻ tệ nạn 😭

2025-02-17

0

Người đẹp Tây Đô

Người đẹp Tây Đô

Sống trong môi trường như vậy tâm lý không vặn vẹo mới lạ. Ảnh còn đi làm cảnh sát được là giỏi lắm rồi á

2024-12-25

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play