Mạc Ngọc Vũ kinh ngạc nhìn về phía đó, chỉ thấy một ông già cao tuổi người, ăn mặc khá tốt, tóc dài lịch lãm, tay cầm chén trà. Ánh mắt nhìn chăm chú Mạc Ngọc Vũ.
"A!a! Chào...chào ngài...! Chào ngài gia gia!" Cũng chẳng biết nói cái gì nữa. Mà vừa nãy ông ta nói là ý gì chứ?
"Haha, nhóc con xem ta già vậy sao! Gọi đại ca thôi!"
Mạc Ngọc Vũ gãi gãi đầu nói: "Sao có thể được, nhìn ngài còn già hơn cả mấy người già ta từng gặp, có thể gọi đại ca được sao!"
"Đúng là tiểu tử không biết nói chuyện!" Lão ta thở dài, uống xuống toàn bộ chén trà, đi đến trước mặt hắn. "Ây nhóc con, nhìn ngươi có vẻ khá quen với bức tượng này nhỉ, mau nói xem nó tên gì, giới trẻ ngày nay kiếm thức hạn hẹp quá, chẳng thấy ai nghiêm cứu loại này sự việc cả!"
Mạc Ngọc Vũ theo tự nhiên trả lời: "Đây là biểu tượng của Thánh Linh Thần Vương, một nhân vật huyền thoại của Thánh Linh Giới chúng ta, tượng trưng cho ý chí đánh giặc và sức mạnh quật cường! Là nền tảng tinh thần cho mọi thời đại thế hệ đi chiến đấu với giặc ngoại giới! Là ý chí vô thượng mà mọi người đều muốn hướng đến!"
Lão nhân nghe xong vừa có vui mừng lại vừa có tức giận: "Hừ, chính là như vậy đấy!" Lão nhân đi đến trước mặt Mạc Ngọc Vũ, nhìn thẳng mắt hắn, trên mắt như có địch ý làm toàn thân Mạc Ngọc Vũ run lên, hắn vậy mà không thể di chuyển được.
"Ông muốn làm gì, có biết đây là học viện không, nếu ông làm gì ta thì đều sẽ vi phạm quy tắc học viện!"
"Vậy hả! Hahaha...!" Lão nhân cười lạnh một tiếng, sau đó tóm được hắn. Mạc Ngọc Vũ thế mà muốn phản kháng đều không được, trực tiếp bị lôi đi đâu không biết.
Chớp mắt đây đã là một căn phòng rồi, nó rất xa hoa lộng lẫy, có những hàng sách dài Mạc Ngọc Vũ nhìn mà thấy thích, trong này cảm giác ấm áp hơn rất nhiều. Những suy nghĩ tốt đẹp ngắn cực ngủi trong tâm hồn mới lớn liền chấm dứt, thực tại quay về làm hắn cảnh giác mà lui lại, nhưng lại không thể động đậy.
"Này ông đang định làm gì ta hả!"
Lão thảnh thơi ngồi trên chiếc ghế chính diện kia mỉm cười, tự rót một chén trà cho mình. Thưởng thức mỹ vị các kiểu rồi mới lại nhìn hướng vùng vẫy Mạc Ngọc Vũ.
"Nhóc con, mau nói xem ngươi muốn chết như nào đi, lão phu sẽ toại nguyện ngươi! Nếu không muốn thì gọi người nhà của ngươi đến đây đem tiền chuộc ngươi đi, tổng cộng 100 linh đồng!"
Mạc Ngọc Vũ đến bây giờ còn chưa hiểu lắm mấy thứ này tiền tệ, dù sao cái gì cũng là do Hạ Chí Dương cung cấp từ nhỏ đến lớn, cũng không nghe thúc ta nói qua mình tiền loại.
"Ta không có cái loại tiền gì gì đó!"
Lão kinh ngạc, thở dài: "Tốt thôi, ta đương nhiên biết thằng nhóc ngươi không có, mau gọi cha mẹ ngươi đến đây để chuộc ngươi đi!"
"Ta cũng không gặp cha mẹ lâu rồi, là chẳng biết đi đâu!" Mạc Ngọc Vũ kiên nhẫn nói, đây đã là đập vào uất ức trong lòng hắn rồi.
Nghe đến đây lão nhân gia cũng kinh ngạc, tiến lại gần Mạc Ngọc Vũ: "Nói xem cha mẹ ngươi đi đâu?"
"Đã nói không biết mà! Ông cứ hỏi thế quái gì, muốn làm gì thì làm đi, đừng tưởng ta sợ ông! Lão già khốn kiếp!" Mạc Ngọc Vũ nghiên răng chửi ra.
"Ồ, nghe cũng cứng đấy, vậy ta xem nhóc con ngươi chịu được mấy chiêu!"
Nói xong hắn đã một cước đá bay Mạc Ngọc Vũ lên tường, quả thực không khiêm nhường chút nào, hạ sát một đứa trẻ phương thức. Mạc Ngọc Vũ một cước này khiến hắn cảm giác toàn thân đau nhói, không thể đứng lên được, trên miệng từng giọt máu rơi xuống. May mà hắn bình thường tập luyện chăm chỉ, nếu không thì chắc đã què rồi.
"Mới đó đã hết chịu nổi rồi, đúng là thất vọng đấy!''
"Ưm...!" Một thân nhếch nhác Mạc Ngọc Vũ đứng lên, dù rất đau nhưng lại hoàn toàn không bị thương nặng, hắn vẫn duy trì được, may mà mấy năm nay học được của Dương thúc thúc nhiều thứ. Nhưng thật sự phải thế sao, cũng đừng gây hoạ cho Thanh Ca và Dương thúc thúc: "Muốn giết thì cứ giết, nói nhiều làm gì, dù cho lão già ông có như nào ta cũng chẳng có cái gì để mà cho cả!"
Nhìn vậy lão có chút bộ dạng mong chờ nghĩ cách: "Vậy sao, đúng là cứng đầu nhỉ!". Lão đi đến cạnh bàn mình lại rót một chén trà lót dạ. Suy nghĩ hồi lâu thì quay lại nhìn Mạc Ngọc Vũ: "Ta cũng không thích ỷ mạnh hiếp kẻ yếu, hay là bây giờ chúng ta đánh cược đi, sao nào!"
Mạc Ngọc Vũ dạng thê thảm nhìn lên, trong mắt không dấu nổi cơn đau, nhưng vẫn nhẫn nhịn nói: "Ông muốn đánh cược cái gì?"
"Đơn giản, chỉ cần ngươi vượt qua ba cửa ải của ta thì ta sẽ thả ngươi đi, không những cho tiền để ngươi chữa thương mà sẽ còn tặng đồ tốt cho ngươi nữa!"
"Nếu ta thất bại!"
"Vậy thì thằng nhóc ngươi sẽ ở lại đây làm phục vụ cho ta, mỗi ngày quét dọn phòng, lau cửa, giặt giũ các thứ mọi loại việc trong nhà, thời gian là hai năm!"
Như vậy thì chính là tuyệt cơ hội hắn tu luyện rồi, còn nói sao nữa, không qua chắc chắn là sẽ rất khổ sở. Nếu qua rồi chắc cũng sẽ bị lão già này nhắm đến, dù sao lão đưa mình trong học viện ra ngoài mà không một thầy cô phát hiện chứng tỏ thực lực không tầm thường. Nhưng không đồng ý cũng chẳng thoát được, cứ liều đi chắc sẽ không quá khắt nghiệt nhỉ.
"Mau nói ra xem! Ta đồng ý với ông rồi!"
"Haha! Được! Vậy chúng ta liền vào ải đầu tiên! Chính là duy trì tỉnh táo trước mặt ta trong thời gian một nén hương!"
Lời vừa xong, đã có một cỗ áp lực đè xuống Mạc Ngọc Vũ, làm cho hắn vừa vững chân đã phải quỳ khụy xuống, trong não như có một lực quẫy nhiễu xạ cực mạnh làm hắn như muốn ngất đi ngay. Không được, bất kể như nào đều phải duy trì tỉnh táo, không để ngất đi, hắn nhất định phải thoát khỏi nơi này.
Áp lực này không hề giảm xuống, mà nó còn mạnh lên theo thời gian, như có nắm được nó, Mạc Ngọc Vũ tìm ra cách để ứng phó, không để nó công kích tinh thần của bản thân. Mọi chuyện lại không hề dễ như hắn tưởng, lực tinh thần ngày càng yếu đi, xung quanh dần thấy hư ảo, đã nhìn không rõ nữa rồi.
Không được bất tỉnh, ngươi làm được mà Mạc Ngọc Vũ. Trong lòng như có một tia động lực thúc đẩy hắn, đó nhìn giống như một đôi nam nữ thân ảnh. Đều êm ái gọi hắn.
Đã không biết thời gian trôi qua như thế nào, hắn chỉ biết cắn răng chịu đau đớn, nó như hoá làm thói quen giống như trước đây vậy, khi quá quen thuộc thì hắn sẽ tự chịu được nó.
"Cái rắm, thằng nhóc này đã trải qua ba nén hương thời gian rồi đấy!" Lão kinh ngạc nói, vẫn không quên duy trì áp lực. Đột nhiên hắn cảm thấy điểm gì đó khác biệt. Trên người Mạc Ngọc Vũ hiện lên những bóng sáng chói, nó dần dần như trứng nát, vỡ ra toàn thân, toàn bộ là phát ra ánh sáng bạc. "Đừng nói là, thằng nhóc này bước vào Bình Nha cảnh rồi! Sao có thể, có phải tân học viên không thế!"
Nhưng nhìn kĩ xem, cơ thể nó đã hấp thụ được nguyên khí rồi, dù có ít ỏi tự phát đi nữa, điều này tuyệt đối là một nhân tài khả năng. "Vốn thấy tên nhóc này đạt đến bình cảnh, muốn giúp hắn một phần, tính thì mười ngày là được! Mà chỉ chút đã tìm ra cách đột phá! Còn nhanh hơn cả dự kiến của ta! Ấy đợi đã....!"
Đột nhiên lão nhân gia cảm nhận được, bên trong Mạc Ngọc Vũ thế nhưng xuất hiện vết nứt.
"Chết! Tinh thần của nó đang vỡ vụng rồi, trời ạ ta lại quên thu lực, ép hắn đột phá đã là cực hạn rồi còn không hạ tay nữa!" Lão nhân một tay toát ra khí tức mày vàng, nhanh chóng đặt lên đầu Mạc Ngọc Vũ, kiềm chế sự rạn nứt, nhưng nó không hề dừng lại dù cho đã chậm đi rất nhiều.
"Khốn kiếp! Phải làm như nào đây!" Nhất thời không nghĩ ra biện pháp, lão ta mặt gần như đã tái nhợt. Nhưng trong đầu chợt nhớ ra gì đó: "Đúng rồi, dùng Kim Liên quả, có thể khôi phục lại được! Chỉ có nó mới ngăn chặn được loại vô lực vỡ vụng này!"
Một tay đưa ra hướng bên trong một căn phòng khác, bức tường bị nổ ra thành một lỗ lớn, trong đó, một cái hộp mở ra, bên trong là một quả trái cây tràn đầy khí tức màu vàng kim, nhìn thật sự rất đẹp, giống như bất tử vậy, lá nó vẫn là màu xanh tốt. Như bị lực ngoại ảnh hưởng, nó nhanh chóng bay lên rồi bay ra khỏi phòng này, thoát ra từ cái lỗ trên tường, rơi vào tay của ông. Sau đó nhanh chóng đưa vào miệng của Mạc Ngọc Vũ.
Kim Liên quả bị hấp thụ ngay lập tức, nó tràn vào toàn cơ thể, rồi lại như từ bên trong đó đi lên nắm lấy phần rạn nứt tinh thần, dần dần kéo nó lại, chậm rãi giúp Mạc Ngọc Vũ chữa lành vết nứt.
Lúc này lão nhân mới nhẹ nhàng thở phào: "Thật là dọa người mà, suýt hại chết một học viên!", hắn bế Mạc Ngọc Vũ lên để trên ghế, tên này chắc đã bất tỉnh rồi, dù sao nội thương quá nặng.
Lão nhân gia ngồi ở đó, lại như tiếc nuối các kiểu: "Ahh! Chơi ngu mà, một quả Kim Liên của ta, ta còn không nỡ ăn, nó chẳng thể tính được bằng giá tiền, ta khó khăn lắm mới cướp được!"
"Huynh nên cảm thấy vui mừng khi hắn còn sống đấy! Nếu hắn chết thì huynh cũng xong nhanh thôi!" Bên cạnh hiện lên một bóng hình, dáng cao lớn hùng tráng, toát ra khí tức như có chút tức giận.
Lão nhân kinh ngạc nhìn sang: "Hạ Chí Dương, hoá ra ngươi vẫn luôn ở đây, khốn kiếp, tại sao lúc nãy lại không vào giúp lão phu áp chế hắn!"
Updated 61 Episodes
Comments
kuia 😍😍
Nội dung thật đặc sắc, tác giả chắc là người tài năng đích thực 💯
2024-12-04
1