Tống Dao nhìn bộ quần áo sang trọng trên người chị, nhìn sợ dây chuyền đáng giá cả một căn nhà đang đeo trên cổ,rồi lại nhìn đôi giày chị cô để bên ngoài cũng là đôi giày mà cô phải vất vả nhảy múa cả năm trời mới mua được.
Càng nghĩ Tống Dao càng cảm thấy thất vọng, trong lòng cũng có chút tuổi thân
“Nổi khổ của chị có phải là suy nghĩ xem hôm nay ăn gì? Hôm nay mua gì? Hôm nay nên tiêu bao nhiêu tiền có đúng không hả?” Tống Dao giọng đầy trách móc
“Chị không có… những năm qua chị thật sự rất nhớ mẹ và em… chị… chị lúc nào cũng muốn ở cùng với 2 người… chị…” Lục Vân nức nỡ nhìn Tống Dao, cô cố nắm lấy đôi bàn tay của em
“Thôi đi, nếu chị thật sự muốn thì ngày mẹ mất chị đã phải quay về đây rồi, chứ không phải là đến tận bây giờ đâu, bây giờ chị đến cũng không có ý nghĩa gì cả, với lại… chỗ này nghèo hèn, không phù hợp với người cao quý như chị, chị về lại biệt thự của chị đi” Tống Dao dựt mạnh tay lại, ánh mắt đầy tuyệt tình nhìn chị
“Chị…” Lục Vân nghẹn ngào nhìn em, cô muốn nói thêm vài lời nhưng rồi lại rút lại
Lục Vân với đôi mắt ngấn lệ nhìn Tống Dao, dù không cam tâm nhưng cô vẫn mỉm cười dịu dàng với em gái của mình.
“Nếu em không thích thì chị sẽ rời đi, chị chỉ muốn nói là... Dao Dao à… Dù có như thế nào thì chị cũng nhất định sẽ luôn dõi theo em…”
Lục Vân rời khỏi căn nhà của Tống Dao, khi cánh cửa khép lại cũng là lúc sự yếu đuối bên trong Tống Dao trồi dậy, trái tim cô đau đớn như ai đó đang bóp chặt, nước mắt túa ra như mưa, ngồi trong căn phòng đấy cô lại nhớ về những ngày tháng hạnh phúc của 2 chị em.
Lục Vân từ bé đã luôn yêu thương Tống Dao, có gì ăn cô điều chia sẻ với em một nữa, khi Tống Dao bị mẹ mắng cô cũng là người đứng ra bên vực em gái mình. Tuy hai chị em bằng tuổi nhưng Lục Vân lúc nào cũng làm tròn trách nhiệm của một người chị là chăm sóc cho em mình.
Dẫu sao thì họ vẫn là chị em ruột, dù có như thế nào thì thật tâm Tống Dao vẫn luôn yêu thương chị mình, dù có hờn có giận nhưng tất cả cũng xuất phát từ tình yêu thương và mong muốn ở bên cạnh chị mình nhiều hơn.
Tống Dao bật dậy, cô lau đi những giọt nước mắt trên má, vội vã đuổi theo sau Lục Vân. Khi nhìn thấy chị vẫn đang đứng bên ngoài cửa, cô không kìm được lòng mà liền lau đến ôm chầm lấy chị.
“Chị 2… em thật sự rất nhớ chị… tại sao bây giờ chị mới đến vậy hả” Tống Dao nứt nỡ
“Chị xin lỗi… từ giờ trở về sau chị sẽ không bao giờ rời xa em nữa… chị sẽ luôn bên cạnh em.”
….………………………………….
Những ngày sau đó, Lục Vân và Tống Dao sống cùng nhau dưới căn hộ nhỏ, họ chung sống với nhau vô cùng hòa thuận, Tống Dao như được quay về lúc xưa, được nũng nịu với chị, được chị chăm sóc từng miếng cơm đến giấc ngủ.
Nhưng đôi lúc Tống Dao cũng có suy nghĩ khác, cô cũng không biết vì lý do gì mà Lục Vân tìm đến cô, dù cô đã nhiều lần đề cập đến, mỗi lần như vậy Lục Vân điều lãng tránh.
“Nè chị ở đây lâu như vậy không sợ tên chồng chủ tịch của chị sẽ tìm người khác sao?”
Tống Dao chợt nhận ra mình lỡ lời cô liền đổi giọng, nói lại “À… ý em là… chị ở đây lâu như vậy không sợ anh rễ sẽ tìm người phụ nữ khác sao? Đàn ông mà, anh ấy còn là người có chức có quyền như vậy, sao có thể tránh những người phụ nữ khác dóm ngó được”
“Em không cần quá lo về chuyện đó” Lục Vân dịu dàng mỉm cười
“Gì chứ? Chị tự tin đến thế sao?” Tống Dao thắc mắt
“Em đi tắm đi, chị đã pha nước ấm sẵn rồi”
“Mà cũng đúng… chẳng phải cuộc hôn nhân của chị và anh ta là cuộc hôn nhân thanh xuân sao? Hai người yêu nhau từ hồi học đại học, sau khi tốt nghiệp thì anh ta liền cầu hôn chị”
“Em nói sao chứ?” Lục Vân ngơ ngác nhìn Tống Dao
“Chẳng phải à? báo đăng đầy ra đó, lúc mà 2 người lấy nhau, anh ta đã tổ chức cho chị 1 đám cưới như trong cổ tích, vô cùng sa hoa và tráng lệ, chiếc váy cưới của chị còn được đặt thiết kế từ nhà thiết kế nổi tiếng bên Ý, rồi còn đính lên đó 1000 viên kim cương lắp lánh nữa chứ” Tống Dao ngưỡng mộ nhìn chị
“Em biết hết rồi sao?” Lục Vân có chút né tránh
“Trời ơi, khắp cái đất Trung Quốc này ai lại không biết chứ, đợt đó nó không chỉ đăng lên báo mà còn cả trên tivi nữa, nổi rần rần với cái tiêu đề tình yêu thanh xuân của chủ tịch tập đoàn Chu Thị, không cần màng đến địa vị vẫn có thể ở bên cạnh nhau. Mà cho em hỏi? Cái váy cưới đính 1000 viên kim cương đó có nặng không? Thật sự là 1000 viên kim cương luôn sao? Tất cả là đồ thiệt luôn à?”
“Em có nhiều câu hỏi vậy sao?”
“Tất nhiên là nhiều rồi, đám cưới thế kỷ mà, phải hỏi trực tiếp người trong cuộc mới chính xác chứ, mà thật sự là nó rất nặng có đúng không?”
“Ừm, đúng đó, nó nặng lắm”
“Chị đó nha, sướng thật đấy, tuy chúng ta là chị em sinh đôi, nhưng từ nhỏ cái gì chị cũng may mắn hơn em. Mà cũng đúng, chị dịu dàng và ngọt ngào, đã vậy còn học giỏi và chu đáo nữa chứ, hèn gì bao nhiêu cái may mắn điều đến với chị, ngưỡng mộ quá đi”
“Nhưng mà… chị thật sự mong muốn bản thân mình được giống em” Lục Vân trìu mến nhìn Tống Dao
“Gì chứ? Thôi đi, chị đang an ủi em đấy à?”
“Thôi được rồi, em mau đi tắm đi rồi còn ăn cơm, hôm nay chị nấu món canh trứng mà em thích đấy”
“Thật không? Chị vẫn còn nhớ món em thích sao?" Tống Dao phấn khích
“Nhanh đi tắm đi rồi còn ra ăn cơm, em mà cứ chần chừ hoài nước bên trong sẽ trở thành nước lạnh mất, khi đó đừng có la làng nha”
Tống Dao hạnh phúc chạy vào nhà tắm, cũng đã lâu rồi cô không có cảm giác dễ chịu như vậy, công việc hằng ngày khiến cô mệt mỏi, mỗi ngày phải cố mỉm cười để tiếp những vị khách không đâu khiến cô dần quên mất đi bản thân mình.
Ngâm mình trong bồn nước ấm thật sự dễ chịu, cảm giác này khiến cô nhớ về mẹ, lúc mẹ còn sống, những hôm trời chuyển lạnh bà cũng pha nước ấm cho cô ngâm bồn như vậy, cảm giác ấm áp thật sự vô cùng hạnh phúc.
Updated 54 Episodes
Comments