Tống Dao ngâm mình trong bồn nước ấm, đôi mắt nhắm lại, tận hưởng từng làn sóng nước nhẹ nhàng vỗ về cơ thể. Hơi nước bốc lên mờ ảo, bao phủ không gian xung quanh như một lớp sương mỏng, tạo ra một bầu không khí thư giãn, tĩnh lặng.
*Khụ khụ* tiếng ho của Lục Vân từ bên ngoài vọng vô, nghe rất lớn
“Chị bị sao thế?” Tống Dao lo lắng nói vọng ra
“Chị không sao… khụ khụ… Em cứ... Khụ khụ”
Giọng nói Lục Vân yếu ớt như người đang mắt bệnh rất nặng, chưa hết lo lắng thì Tống Dao lại nghe thấy có tiếng đỗ vỡ bên ngoài. Trong khoảng khắc đó đột nhiên trái tim cô như bị bóp nghẹn lại. Cảm giác đau đớn đến khó tả.
“ahh.. Có chuyện gì vậy chứ? Chị 2… có chuyện gì ở ngoài đó sao?” Tống Dao bóp chặt lấy phần ngực trái
Tống Dao gọi chị vài tiếng nhưng vẫn không thấy chị trả lời, cảm nhận được có điều gì đó không đúng, cô vội vàng bước ra khỏi bồn tắm, lấy vội chiếc khăn tắm che lấy phần thân.
*két* cánh cửa mở ra, Tống Dao bàng hoàng khi nhìn thấy Lục Vân đang nằm bất tĩnh dưới sàn nhà, xung quanh là đồ đạt đỗ vỡ, cô vội vã chạy nhanh đến đỡ lấy chị lên.
“Chị 2… chị làm sao vậy hả? Chị 2…. chị 2…”
Giọng nói Tống Dao run rẩy, đôi mắt cô mở to sửng sốt khi nhìn thấy Lục Vân có máu trừ mũi chảy ra, khuôn mặt chị tái nhợt, hơi thở yếu ớt.
“Chị 2… chị tỉnh dậy đi mà chị 2… cấp cứu… cấp cứu….” Tống Dao lo lắng, cô vội vội vàng tìm lấy điện thoại gọi cho bệnh viện.
"Dao Dao... Chị....chị thật sự... Thật sự rất yêu em..." Lục Vấn cố gượng sức thì thầm, giọng nói yếu ớt vừa hết câu thì đôi tay chị cũng buông thả xuống.
Tống Dao cảm thấy tim mình như thắt lại, không thể kìm nổi cảm giác sợ hãi và lo lắng. Cô vội vàng gọi tên chị, nhưng không gian như lặng đi, chỉ còn lại âm thanh hơi thở hổn hển của chị và tiếng tim cô đập thình thịch trong lồng ngực.
“Làm ơn đi mà… chị đừng xẩy ra chuyện gì mà… chị... làm ơn hãy tỉnh lại đi”
….………………………………
Tống Dao ngồi lặng lẽ trong góc phòng bệnh viện, đôi tay nắm chặt nhau, không thể ngừng run rẩy. Tin tức về tình trạng bệnh của chị gái như một cú sốc khiến cô không thể tiếp nhận nổi.
“Chúng tôi xin chia buồn cùng gia đình chị, bệnh nhân đã mất trên đường đến đây"
"Ông đang đùa với tôi hả? Chị tôi bị gì mà mất? Mới lúc nãy chị ấy còn vui vẻ mỉm cười với tôi mà? ông nói dối. ông lừa tôi có đúng không hả?"
" Xin cô nén đau thương, bệnh nhân bị suy thận giai đoạn cuối, sống được đến bây giờ đã là kì tích lắm rồi”
“Cái gì chứ? Sao chị tôi lại bị suy thận hả?”
“Có thể là do quá trình ăn uống không điều độ, cùng với việc chị cô đã từng hiến thận một lần, ngoài ra qua kiểm tra chúng tôi còn nhận thấy tinh thần của chị cô cũng có vấn đề, các vết thương bầm tím khắp cánh tay, những vết trầy xước sau lưng, có lẽ chị cô đã bị bạo hành một thời gian dài”
Mặc dù những lời bác sĩ nói vẫn vang vọng trong đầu, nhưng mọi thứ xung quanh dường như trở nên mờ mịt. Cô cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn, một nỗi đau không thể diễn tả bằng lời. Cô không ngừng lãm nhãm một mình.
“Suy thận… sao lại suy thận chứ? Còn cái gì mà đã từng hiến thận… chị ấy đã hiến thận cho ai chứ? Bị đánh đập và hành hạ là sao? Không phải chị ấy là phu nhân tài phiệt sao?” Tống Dao như không tin vào tai mình, cô cứ lãm nhãm những lời nói đó mãi, cô vẫn không thể thoát khỏi được sự thật phủ phàng là chị cô đã mất.
“Dao Dao” Một thanh niên vội vã chạy đến, ánh mắt anh ta đầy lo lắng nhìn Tống Dao đang vật vã dưới sàn.
“A Minh… A Minh à… cậu đến rồi… A Minh à, mình xin cậu đấy, cậu hãy nói đây chỉ là một giấc mơ đi, làm ơn đi mà” Tống Dao nhìn thấy A Minh như nhìn thấy vị cứu tin của đời mình, cô vội vã lau đến ôm lấy anh, vỡ òa lên nức nỡ.
“Dao Dao cậu bình tĩnh lại đi, mọi thứ điều sẽ ổn cả thôi, đừng lo lắng quá” A Minh an ủi
“Tại sao lại như vậy chứ? Tất cả là do mình… tại mình vô tâm… chị 2 đã đến đây mấy ngày rồi, nhưng mình… mình không hay biết gì cả… mình… Mình phải là người chết đi mới đúng”
“Đây không phải là lỗi của cậu đâu… Dao Dao à cậu bình tĩnh lại, trong lúc này cậu tuyệt đối không được suy sụp, cậu phải mạnh mẽ lên"
“Chị ấy là phu nhân tài phiệt mà… tại sao… tại sao lại phải hiến thận… cuối cùng thì chị ấy hiến thận cho ai? Tại sao khắp người chị ấy lại toàn là vết thương vậy hả? Tại sao… mình và chị chỉ mới gặp lại nhau thôi mà… mình còn rất nhiều chuyện muốn nói… mình…” Tống Dao đau lòng đến mức ngất đi.
“Dao Dao… cậu tĩnh lại đi… bác sĩ…” A Minh vội vã bế lấy Tống Dao đi tìm bác sĩ
Hiện thực thật đau lòng. Tống Dao chỉ vừa mới gặp lại chị hai sau bao nhiêu năm tháng xa cách, cô cứ tưởng như mình sẽ được bù đắp cho những thiếu thốn của quá khứ. Nỗi đau như vết cắt sâu trong tim, cô không thể tin rằng chỉ vừa mới tìm lại được chị thì giờ chị đã mãi mãi không còn bên cô.
Ngày mất của Lục Vân chỉ có Tống Dao và A Minh ở bên cạnh, sự đau khổ và mất mát bao trùm lấy cả căn hộ lạnh lẽo. Tống Dao vẫn cứ ngồi đấy, ngồi trong một góc phòng, ánh mắt thất thần đầy tuyệt vọng.
Mấy ngày qua A Minh vẫn luôn ở bên cạnh Tống Dao, đứng bên cạnh cô, nhìn thấy cô đau đớn tiều tụy mà anh cũng chẳng thể giúp được gì.
“Dao Dao cậu ăn chút gì đi, mấy hôm nay cậu vất vã nhiều rồi”
Tống Dao vẫn im lặng, cô vẫn không thể nào thoát khỏi cái hiện thực tàn khóc đầy đau lòng này.
“Cậu cứ như vậy thì chị ấy sẽ rất đau lòng đấy”
“Cậu nói cái gì chứ?” Tống Dao ngẩn đầu lên nhìn A Minh
“Cậu thử nghĩ đi. Rõ ràng chị ấy biết chị ấy đang bệnh, vậy tại sao chị ấy không điều trị? Nhà họ Chu thiếu tiền đến vậy sao? Những vết thương trên khắp người chị ấy là như thế nào? Dao Dao trong lúc này cậu phải thật sự tĩnh táo, chỉ có cậu mới có thể tìm ra lý do vì sao chị Lục Vân mất”
Những lời A Minh nói như đánh thức Tống Dao từ cơn ác mộng
“Đúng rồi…”
Updated 54 Episodes
Comments