Chương 3: Tin dữ

Bạch Nhiên ôm Tiểu Vũ ra phía sân sau, đây là nơi ở của phụ thân và cha. Cha Mặc Vân của cậu thích yên tĩnh, đặc biệt cha rất thích trồng linh dược, ở đây cũng là nơi cha dùng để trồng số linh dược quý hiếm cung cấp cho việc luyện chế đan dược của đại gia đình.

​Hậu viện có hồ nước to ơi là to được cha sử dụng để trồng Dạ Cẩm Liên là linh dược cấp tám và Lục Liên cấp bảy. Phía dưới hồ có mấy con linh thú được nuôi để trông chừng linh dược cho cha.

​Đừng hỏi cậu cấp bậc của cha và phụ thân hiện tại, cậu còn không biết, ngay cả đại sư huynh theo phụ thân lâu nhất cũng không biết. Cậu từng hỏi thử Hồ bá bá nhưng ông ấy từ chối trả lời, còn bảo gì là “Thiên cơ bất khả lộ” với cậu.

​“Vân nhi, em xem dạy dỗ lại tiểu nhi tử của mình, đừng để nhóc con này suốt ngày đi quậy phá khắp nơi.” Bạch Nhiên vỗ mông cậu vài cái rồi lên tiếng nói với người đang cấm cúi với hoa cỏ phía xa.

​“Là nhi tử của một mình ta sao? Phụ tử hai người tự giải quyết đi đừng lôi ta vào.” Nam nhân mặc bạch y trả lời, mắt vẫn không rời khỏi linh dược trên tay.

​Bạch Tiểu Vũ vùng vẫy vài cái, bất lực nói với phụ thân: “Phụ thân ơi, hài nhi đã bị phụ thân phạt rồi phụ thân còn đi mách cha. Con còn chưa nói hôm trước phụ thân lấy đan...ưm...ưm....”

​“Com im miệng cho ta, chuyện đó sống để trong lòng, chết mang theo, cha con mà biết được ta sẽ tét mông con trước mặt các sư huynh sư tỷ.”

​Bạch Nhiên trừng mắt với Bạch Tiểu Vũ. Tiểu gia hoa liền ngậm miệng không dám nói nữa, phụ thân thật đáng sợ.

​Tiểu Vũ vỗ nhẹ tay phụ thân sau đó đưa 3 ngón tay lên trời ý bảo phụ thân buông cậu ra, cậu thề với trời là không nói với cha là phụ thân nhân lúc cha không chú ý mà chuốc thuốc cha đâu.

​Bạch Nhiên nhìn cảnh cáo cậu một lần nữa rồi thả cậu xuống đất. Bạch Tiểu Vũ thấy có thể thoát thân liền phi nhanh tới chỗ cha nhỏ. Chỗ của cha nhỏ là an toàn nhất.

​Bạch Tiểu Vũ ôm đùi nam nhân bạch y, y hai mắt chứa ý cười và nghiệm túc nhìn cậu. Mặc Vân có vẻ ngoài tuấn tú, ôn nhuận như ngọc khiến cho người khác cảm thấy cha nhỏ rất là nhân từ. Nhưng đừng thấy cha nhỏ nhìn trông gần gũi mà lầm tưởng, cha nhỏ rất mưu mô, cậu chính là do cha nhỏ dạy ra đó.

​“Cha nhỏ, phụ thân ức hiếp con, phụ thân đánh mông Tiểu Vũ, phụ thân không cho Tiểu Vũ ăn đùi gà.” Bạch Tiểu Vũ hai mắt rưng rưng nói.

​“Tiểu tử thối, con còn dám đi kiện ngược lại phụ thân? Con quậy như nào mà Tứ sư huynh của con đến đây cầu cứu ta? Hồ bá bá ngươi cũng tìm đến đây cáo trạng?” Mặc Vân gõ gõ đầu Bạch Tiểu Vũ vài cái yêu chiều đủ biết đối với cậu y yêu thương như nào.

​“Tiểu Vũ chỉ sơ suất thôi, cha nhỏ đừng trách Tiểu Vũ, phụ thân đã phạt Tiểu Vũ không được ăn đùi gà rồi hu hu hu.”

​Bạch Tiểu Vũ đang bán thảm thì một bàn tay to lớn đặt lên đầu cậu, tay còn lại choàn qua eo cha nhỏ. Cậu ngước mắt nhìn phụ thân, phụ thân không nói gì kéo cậu và cha nhỏ vào nhà.

​Phụ thân để cha nhỏ ngồi lên chiếc ghế tựa duy nhất trong sân, còn phụ thân thì ngồi trên cái ghế bé tẹo kế bên và cậu không có chỗ ngồi. Thật đáng ghét.

​Tiểu Vũ lên xích đu cách đó không xa ngồi, trên tay cầm linh quả mà phụ thân chuẩn bị trên bàn cho cha nhỏ. Miệng cậu vừa không ngừng nhai vừa nghe lén phụ thân và cha nhỏ trò chuyện.

​“Ta vừa nhận được thư của Thụy Tiêu gửi về, nó nói phía Bắc có bệnh dịch lớn vừa xuất hiện.” Bạch Nhiên lột quả quýt đút cho Mặc Vân rồi nói tiếp.

​“Thụy Tiêu trong thư nói loại dịch bệnh này nó chưa từng thấy qua, nó vô phương cứu giúp dân chúng tại đó, không biết em có cách nào giúp nó không.” Bạch Nhiên đưa tay tới dưới cần Mặc Vân ý bảo nhổ hạt quýt vào tay hắn rồi lại đút miếng mới cho y.

​Mặc Vân như đã hình thành bản năng mà tự động nhận lấy chăm sóc của Bạch Nhiên, y ung dung nói “Chàng đưa ta thư của Tiểu Tiêu, ta xem triệu chứng như nào đã, phía Bắc những năm gần đây không yên. Triều đình, yêu tộc, ma tộc, và đám người tự xưng chính đạo hoành hành. Dân chúng lầm than, để Tiểu Tiêu đi phía Bắc ta không an lòng.”

​“Thư của em đây, Vân Nhi có muốn ăn lê không?” Bạch Nhiên đưa phong thư đến trước Mặc Vân.

​“Không, ta muốn uống quả Thiên Thủy, chàng gọt giúp ta, ta dọc thư của Tiểu Tiêu đã.”

​“Thụy Tiêu là đại đệ tử của ta và em, nó bản lĩnh như nào chẳng lẻ em không biết. Đừng lo lắng ta có cho nó ngọc bội hộ thân.”

​Bạch Nhiên vướt nhẹ má vợ yêu rồi thong dong đến phía sau vườn hái quả Thiên Thủy. Mặc Vân được phu quân an ủi tuy nhiên vẫn lo lắng vô cùng, y đọc bức thư một cách cẩn thận.

​Bạch Tiểu Vũ thấy thế liền chạy lại đưa mắt đọc thư cùng với cha nhỏ. Trong thư Thụy Tiêu ghi rất rõ ràng cách triệu chứng của dịch bệnh, ban đầu người bệnh sẽ có triệu chứng như bị cảm lạnh, sốt cao liên tục sau đó là các triệu chứng khó thở, tinh thần không ổn định, tay chân bắt đầu tím bầm xuất hiện hoại tử và chết. Đại sư huynh còn ghi rất rõ khi bắt mạch cho người bệnh thì có đưa linh khí vào kiểm tra, bên trong bắt đầu từ phổi có sương đen khuếch tác đến lục phủ ngũ tạng rồi khi ăn mòn hết bên trong.

​Mặc Vân suy tư nhìn bức thư, y đã gặp dịch bệnh tương tự như này một lần tuy nhiên loại mà y gặp lại có thời gian phác tán chậm hơn, triệu chứng cũng nhẹ hơn và khả năng chữa khỏi cũng cao hơn. Theo như y nhớ loại này là do một tác phẩm do ma tộc luyện chế ra, đây cũng không phải bản hoàn chỉnh nhưng có thể giết chết gần năm phần của một đại lục đủ biết nó độc cỡ nào huống chi so với lúc trước thì hiện tại tình hình phía Bắc nguy cấp hơn nhiều.

​“Cha nhỏ, cái này giống với Ma cổ dịch bệnh cha từng dạy con.”

​“Đúng vậy, nhưng so với loại đó thì thứ này khó nhằn hơn nhiều.” Mặc Vân xoa xoa mí mắt. “Ta phải đi nghiên cứu một số đan dược mới được.”

​Nói rồi Mặc Vân xoay người ra phía sau vườn, trước khi đi còn vò loạn đầu cậu một hồi “Tiểu Vũ a, đừng quậy phá đám linh thú nữa, nếu không phụ thân con sẽ tét đít con đấy.”

​“Vâng, nhi tử biết rồi ạ.” Bạch Tiểu Vũ nhìn hình ảnh đã đi khuất của Mặc Vân, trong lòng thầm nghĩ chắc đã đi tìm phụ thân làm nũng rồi.

​Đừng nhìn cha nhỏ của cậu đạm nhiên như vậy mà lầm, trình độ làm nũng là đệ nhất thiên hạ a.

​Bạch Tiểu Vũ ra khỏi hậu viện trở về phòng của mình, cậu muốn luyện một số đan được cấp 3 giúp cậu tấng thăng cảnh giới. Hiện tại cậu đã là Linh cảnh cấp 10, theo thực lực trong nhà thì đương nhiên cậu là bét nhất nhưng theo như phụ thân, cha và các sư huynh sư tỷ khác nói thì tốc độ vượt cảnh giới của cậu đã rất nghịch thiên rồi.

​Bạch Tiểu Vũ đâm chiêu, cậu phải nhanh nhanh vượt cấp mới được, nếu không thì đám linh thú sẽ ăn hiếp cậu, sư huynh sư tỷ sẽ ăn hiếp cậu. Tiểu Vũ thật đáng thương.

​“Tiểu Vũ Nhi, có nhớ nhị sư huynh không?”

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play