Một ngày lại một ngày trôi qua, Vũ Trình nhìn số dư tài khoản của mình giảm xuống còn 300 vàng.
Trong thời gian nhàn hạ này, anh đã tự sắm cho mình cái lều giá 30 vàng, nhà vệ sinh di động giá 90 vàng, chăn và gối 50 vàng, đồ ăn thức uống tổng 30 vàng.
Tất cả sản phẩm từ cửa hàng Đầu Não đều có chất lượng rất tốt.
Anh cũng đã nghĩ ra tên mới cho cửa hàng của mình, đó là Gì Cũng Có.
Cái tên nói lên tất cả, thô nhưng thật. Anh tin khách hàng sẽ bị cái tên này hấp dẫn.
Tiểu Nhị rất thức thời khen lấy khen để, mà có khi nó thật sự thấy hay cũng nên.
Thời gian này anh cũng biết được một số việc từ Tiểu Nhị. Để Gì Cũng Có tăng doanh thu chỉ có thể bán sản phẩm từ cửa hàng.
Tiền bán không nhất thiết phải là loại tiền thông dụng, khách hàng có thể trao đổi đồ vật để mua, Tiểu Nhị sẽ phụ trách đo lường giá trị.
Giá trị đồ vật phụ thuộc vào độ ảnh hưởng của nó ở thế giới đó. Ví dụ như kim cương có giá rất đắt ở thế giới của anh, nhưng ở thế giới khác nó không khác gì cục đá, Tiểu Nhị hoàn toàn có thể định giá nó không đáng tiền.
Lúc này anh nghĩ đến việc có thể lưu trữ vào kho của Gì Cũng Có, đến thế giới khác đổi. Như vậy lợi nhuận kì vọng là rất cao.
[Ông chủ quá đỉnh]
Vũ Trình cười. Thời gian này cũng may có Tiểu Nhị bầu bạn khiến anh không cảm thấy cô đơn. Thật sự phải cảm ơn nó rồi.
Anh cũng nhớ cha mẹ, nhưng chung quy số mệnh của anh ở thế giới đó đã hết, anh có nhớ nhung cũng không thể thay đổi được gì.
Chỉ mong, nếu có ngày nào đó anh may mắn được xuyên lại về thế giới cũ, có thể được gặp...không, là nhìn thôi, nhìn cha mẹ vẫn còn khoẻ mạnh không sầu lo.
Ầm!
Rít! Rít!
Vũ Trình nhìn trời, mấy ngày nay trời cứ mưa liên tục, gió lốc xiết mạnh từng cơn.
Anh ở trong màn chắn không cảm nhận được sức gió rít, nhưng vẫn bị mưa làm cho phải ở yên trong lều.
Màn chắn nhận định mưa không gây hại, các cơn gió nhẹ cũng có thể xuyên vào. Chỉ có gió lốc và lượng mưa quá nhiều mới bị chặn bên ngoài.
Mưa rất lâu vẫn không ngừng.
Có lẽ ở đâu đó đã bị vỡ đê, Vũ Trình thấy có một cơn lũ lớn mạnh mẽ xông đến chỗ anh.
May mắn có màn chắn, Gì Cũng Có vẫn an toàn.
Nhưng đúng như anh hình dung trước đó, Gì Cũng Có đang dần trở thành một hòn đảo nhỏ đúng nghĩa.
Lũ quét làm đất sạt lở, nhà cửa kiến trúc đều dần hạ thấp và sập xuống, biến mất trong làn nước lũ.
Khe vực sâu trước đó chứa đầy nước, hình thành 1 vùng nước rộng lớn, nhìn ra xa không khác gì biển.
Nếu không thấy đỉnh nóc sập xệ của vài toà nhà cao tầng, chắc không ai biết được đây đã từng là đất liền.
Đất dưới Cửa hàng của anh không bị phá huỷ nhiều, cửa hàng cũng không bị ngập. Từ xa nhìn lại, tuy nhỏ bé nhưng nổi bật, sừng sững ở đó, thật sự mang đến cảm giác bình yên và an toàn.
"Thiên tai kinh khủng như vậy, không biết còn có ai sống sót không?"
[chắc chắn sẽ có thôi Ông chủ]
"Ta sợ đến lúc có khách hàng thật, ta cũng thành ông già ốm yếu rồi Tiểu Nhị"
[Sẽ không đâu, Ông chủ đã ràng buộc với Đầu Não, cơ thể và linh hồn ngài sẽ không bị thoái hoá đâu]
?!
"Phúc lợi tốt vậy à" Vũ Trình cảm thán.
Đến đây anh liền yên tâm, anh tin với tuổi thọ vô tận, chắc chắn anh sẽ gặp được những người còn sống sót. Họ có thể đến đây bằng thuyền.
Thiên tai như vậy, đồ ăn, nước uống, các nhu yếu phẩm khác chắc chắn sẽ đắt hàng.
Anh cần chuẩn bị kĩ chút, cũng đâu thể biến đồ vật từ trong không khí ra cho khách hàng.
Vũ Trình quyết định bỏ tiền mua bạt và cọc, biến Gì Cũng Có trở nên kín đáo hơn. Anh cũng muốn xây tường và mặt tiền thật đẹp, rất tiếc không đủ tiền.
Tạm thời chỉ cần che kín không gian bên trong, anh sẽ cắt một cửa sổ làm nơi trao đổi với khách hàng.
Thêm một phông che sau lưng, không để khách hàng nhìn thấy thứ gì khác ngoài anh.
Cứ thế, số tiền anh có lại giảm xuống còn 110 vàng.
Vũ Trình thở dài, anh quyết định sẽ sống cần kiệm lại. Chỉ mua lương khô và nước lọc. Nếu muốn tắm anh sẽ trưng dụng nước mưa đã hứng được.
Anh nhìn mấy túi rác xung quanh, lại thở dài. Bọn chúng cũng cần phải nghĩ cách xử lí.
Cứ thế 2 tháng trôi qua. Mưa và gió đã ngừng từ 1 tuần trước, bây giờ mấy nóc nhà cao tầng chỉ còn lại 1 tẹo, khu vực này giờ đã thành một vùng biển sâu thật sự.
Vũ Trình và Tiểu Nhị cùng nhau chờ đợi sự sống quay trở lại nơi đây.
****************
"Mẹ, mưa tạnh rồi"- Một cô gái khoảng 20 tuổi ra khỏi thuyền nói to.
Cô gái trông rất chật vật, mái tóc bết, khuôn mặt lấm lem nước bẩn và cặn đất, bàn chân trần đen nhẻm lộ ra nhiều vết thương.
Quần áo cô gái từ màu trắng đã đổi thành màu nâu sậm, có vài chỗ bị rách, hoàn toàn không nhận ra chất liệu hàng hiệu vốn có của nó.
"Dao Dao, vào trong đi, nguy hiểm lắm"- Người phụ nữ trung niên được gọi là mẹ kia yếu ớt gọi con gái. Bà gầy nhom, giọng nói khàn khàn.
Tuy vậy vẫn có thể nhận ra sự trang nhã đã ăn sâu trong bà, kể cả trong hoàn cảnh túng thiếu nguy hiểm đi chăng nữa.
Vũ Dao quay lại chạy về phía mẹ mình, cô nâng bà dậy, đút cho bà ngụm nước cuối cùng của 2 mẹ con.
Cái thuyền này là thuyền du lịch loại vừa bố cô mua, chỉ đủ chứa 5 người. Khi xảy ra thiên tai, bố cô và mấy người hàng xóm đã hợp lực chuyển nó lên sân thượng.
Số người sống sót lúc đó là 30 người. Tất cả đều sống trong khu nhà cao cấp 70 tầng, mỗi tầng là một hộ.
Updated 49 Episodes
Comments
Nhị Lang 🧞♀️
Hệ thống chân chó dữ zị:))
2025-02-03
1
Me👽
đã ghèo còn gặp cái eo
2025-02-07
0
fb.
:>>
2025-02-05
1