Tỉnh Dậy Đã Thành Kẻ Bị Cô Lập Chốn Học Đường
Cửa mở ra, ánh sáng tràn vào nhức mắt, Dương Linh Nhiên còn chưa kịp mừng rỡ thì đã bị người ta ném lia lịa trái cây thối, rác bẩn vào người.
“Đi chết đi!”
“Cái loại độc ác như mày còn mặt mũi sống trên đời sao?”
“Đã xấu lại còn ác, giờ được thêm cái mặt dày!!!”
“Ném chết cô ta!”
Dương Linh Nhiên vô cùng sợ hãi, ôm đầu ngồi thụp xuống chịu trận. Cô không hiểu mình đã đắc tội với ai mà rơi vào tình cảnh này. Khi nãy tỉnh lại trong nhà kho ẩm thấp và tối tăm, cả người cô đau nhức, đến nỗi không thể đứng lên, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Bởi vì cô đang livestream chia sẻ về thành tích học tập đứng nhất toàn thành phố của mình, giữa chừng có tạm ngưng để ra cửa lấy đồ ăn đặt trên mạng về, ai ngờ hai mắt tối sầm rồi bất tỉnh. Đến khi mở mắt ra đã thấy mình ở nơi lạ hoắc, còn bị người ta chửi rủa, ném đồ nữa.
“Không phải tôi! Không phải tôi!”
“Á! Sao các người lại ném tôi chứ!!!”
Dương Linh Nhiên chưa từng bị đối xử thế này, nhất thời không chịu đựng được mà khóc òa lên. Nào ngờ đám người kia thấy cô khóc lóc chẳng những không thương tiếc mà còn hả hê chế nhạo.
“Mày mà cũng đòi ngấp nghé Lạc Tường Quân ư? Thứ không biết xấu hổ?”
“Đã thế bày trò hãm hại Tuyết Nghi! Mày cũng không tự soi gương xem mình xấu xí đến mức nào.”
“Xấu đến mức nhìn cô ta lâu thêm tôi chỉ thấy mắc ói!”
Dương Linh Nhiên đứng hình, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người nói cô xấu xí, sao có thể không bỡ ngỡ được chứ.
“Mắt bị mù à?” Cô tức mình quay lại phản bác đầy giận dữ, nhưng đáp lại chỉ có tràn cười trào phúng của cả nam lẫn nữ. Bọn họ nhìn cô như thể cô là kẻ điên dại.
Một nam sinh tiến lên, “tốt bụng” mở cam trước điện thoại đưa cho cô xem: “Này, tự mà xem dung mạo của mình đi. Thứ mập như heo!”
Dương Linh Nhiên nhìn vào camera, để rồi bị gương mặt trong đó dọa đến hét lạc cả giọng.
“Á!!! Sao lại thế này???”
***
Khó trách mẹ và anh trai vẫn luôn mắng cô về việc đọc tiểu thuyết. Dương Linh Nhiên hay đọc trộm tiểu thuyết trong chăn, lắm hôm còn thức xuyên để cày vài trăm chương truyện là bình thường.
“Con đừng suốt ngày thức đêm đọc truyện như thế, không tốt cho mắt đâu.” Mẹ cô nhíu mày trách. Trong khi ông anh trời đánh - Dương Vũ Nhiên - thì vừa chuẩn bị đồ ăn sáng vừa đá đểu: “Chẳng những không tốt cho mắt còn không tốt cho não nữa cơ!”
“Anh nói gì đó?!” Cô giận dữ ném khăn lau mặt về phía ông anh nhưng Vũ Nhiên tránh kịp: “Thì có sai đâu. Suốt ngày đọc ba cái truyện não tàn rồi mơ mộng, có ngày thần kinh đấy!”
“Anh mới là đồ thần kinh! Hứ!”
Dương Linh Nhiên ôm đầu, nhìn chăm chăm thẻ học sinh, lẩm bẩm: “Tôi mới là đồ thần kinh. Đây chỉ là mơ! Chỉ là mơ!!!”
Nhưng tất cả đều là hiện thực, chí ít đối với Dương Linh Nhiên, đây không phải một giấc chiêm bao mộng mị.
Cô xuyên sách rồi!
Còn xuyên vào giai đoạn sắp đến hồi kết!
Không xuyên nhân vật chính, nhân vật phụ, mà xuyên vào một Dương Diệu vừa xấu vừa dốt, phận người qua đường bèo bọt lỡ dính đến ân oán của dàn chính phụ mà đang bị toàn trường cô lập. Dương Diệu thích thầm nam chính Lạc Tường Quân, “nhân tiện” còn lăm le để ý nam phụ Lê Khôi mà bày mưu tính kế hãm hại nữ chính Chương Tuyết Nghi. Cuối cùng bị lật tẩy nên mới khiến mọi người chán ghét.
Mỗi ngày, Dương Diệu đều phải chịu những lời phỉ báng, chế nhạo. Bàn học của cô ấy bị người ta viết đầy câu từ tục tĩu, sách vở chỉ cần để lại quyển nào thì đều bị xé tan nát, vẽ bậy bạ. Ban đầu giáo viên còn nói đỡ, song sự việc cứ lặp đi lặp lại nên đâm ra cáu, mắng luôn Dương Diệu: “Em phải thế nào thì người ta mới đối xử với em như vậy? Em cứ học hành tử tế, đừng mơ mộng lung tung chẳng phải yên ổn rồi sao?”
Dương Diệu đành cắn răng chịu đựng, có điều thành tích học tập đã tệ, nay vì chuyện này càng tuột dốc không phanh.
Ở trường bị cô lập cũng thôi đi, ở nhà thì bị nhỏ chị kế bày mưu hãm hại cho ra đường không xu dính túi nữa chứ. Dương Diệu bị quy tội ăn cắp, bỏ thuốc xổ vào thức ăn của mẹ kế nên ba cô giận dữ đuổi đi. Dương Diệu đành làm đơn xin vào ký túc xá, nhưng chẳng ai chịu ở cùng phòng với cô, cuối cùng chỉ có thể vào phòng đơn cũ nát, tồi tàn nhất trong khu ký túc, thậm chí nghe đồn căn phòng này từng có nữ sinh treo cổ tự ss.á.t.
Nguồn nước quá kém, không khí trong phòng không tốt, căn phòng lại quá nhiều đồ đạc, không được sắp xếp cẩn thận nên khiến Dương Diệu càng thêm stress, nổi mụn chi chít cả mặt lẫn thân thể. Dương Diệu không muốn xuống nhà ăn vì sợ gặp bạn bè, trốn trong phòng ăn mấy món thức ăn nhanh linh tinh, uống trà sữa không rõ nguồn gốc, cơ thể không đào thải được ngày càng tồi tệ hơn.
Một người từ nhỏ tới lớn đều trưởng thành trong sự bảo bọc của mẹ và anh trai, học tập tốt, ngoại hình xinh xắn, có được sự chú ý và yêu thương của công chúng, bảo cô làm sao sống sót với thân phận này đây?
Hay cô cũng bắt chước Dương Diệu, thử t..ự t.,,ử một phen?
Dương Linh Nhiên mở cửa sổ phòng ký túc, cơn gió lạnh táp vào mặt khiến cô lật đật đóng cửa sổ lại: “Chết tiệt! Tầng sáu lận, mình bị sợ độ cao!!!”
Cô lại lục tung đồ đạc trong phòng ký túc chật hẹp thì phát hiện lưỡi lam cùng lọ thuốc không rõ nhãn mác.
Combo này chắc đủ để giúp cô quay về thế giới ban đầu rồi!
Updated 49 Episodes
Comments
NT Thảo Vyy
trùi ui gu tui tg ứi/Drool/
2025-03-03
2
NT Thảo Vyy
aaaa tg ra truyện ms rùi
2025-03-03
0
NT Thảo Vyy
cmt đầu nè♥️
2025-03-03
0