Chương 1 Thuở mới gặp

28/10/193x - tại Bắc Dương Thành.

Cuối thu, thời tiết hanh khô. Dòng người vội vội vàng vàng, cảnh những người bán hàng rao bán, nhóm các bà đi chợ về tụ lại một chỗ cùng bạn bè nói chuyện, hay những vị kéo xe xích lô chở khách cùng vài người ngồi trên chiếc xe đạp của họ, thong dong mà di chuyển. Khung cảnh nhẹ nhàng, lại yên bình.

Ting ting── tiếng còi xe từ một chiếc ô tô nước ngoài chạy lên thu hút nhiều ánh nhìn. Bắc Dương Thành này được xem như là một cái thành phồn hoa, nên đôi khi cũng có thể nhìn đến xe ô tô.

Bên vệ đường, có một thiếu niên tầm mười lăm tuổi xách cái giỏ lên, vội chạy ra nhìn, ánh mắt mê muội mà cảm thán: "Chiếc xe đó chắc đắt tiền lắm."

"Ha ha! Phải rồi nhóc, xe đắt nên người thường như mình là không thể mua nổi đâu." Một ông lão đứng cạnh nói.

"Ôi chao! Xe hiếm như vậy, nếu được ngồi một lần thì tốt rồi." Ông ấy lại cảm thán.

"Mà nhóc vừa đi chợ à? Không mau về đi, sắp tới giờ cơm trưa rồi đấy!"

Thiếu niên đó là Diệp Dung. Nghe ông lão nhắc nhở, Diệp Dung nhất thời nhớ ra bản thân đang bận rộn, "Aa!! Quên mất, cảm ơn ông đã nhắc ạ!"

Diệp Dung vội chạy đi về nhà, lúc gần tới nhà, tốc độ chậm dần rồi từ từ vào ngôi nhà mà bản thân cậu đang sống cùng mẹ.

Từ nhỏ Diệp Dung đã không có cha, lớn lên trong vòng tay của mẹ và cùng bà ấy nương tựa lẫn nhau. Dù cuộc sống hai người khó khăn bao nhiêu, Diệp Dung vẫn chưa bao giờ oán trách hay hỏi bà ấy vì sao mình không có cha như những người khác. Diệp Dung không hề đòi hỏi gì trong suốt ngần ấy năm, chỉ nhu thuận, ngoan ngoãn mà chăm chỉ phụ giúp mẹ.

Diệp Phương Nhi là mẹ của Diệp Dung. Bà từng là một người phụ nữ ôn nhu xinh đẹp, nhưng theo năm tháng, cực nhọc, buồn bã, bệnh tật quấn lấy làm cho con người hiện tại của bà trở nên già nua hơn nhiều. Nhưng cũng không thể không công nhận, từng đường nét trên gương mặt của bà đều có thể chứng minh bà từng là một người phụ nữ xinh đẹp.

Diệp Dung mỉm cười, chỉnh lại quần áo ngay ngắn rồi bước vào nhà. Thế nhưng, không hiểu sao Diệp Dung cứ có cảm giác là lạ. Vừa vào trong tìm mẹ, cậu liền bắt gặp hai ánh mắt xa lạ, cùng với ánh nhìn hiền từ, từ phía Diệp Phương Nhi.

Thấy nhi tử đã trở về, Diệp Phương Nhi nhẹ giọng gọi Diệp Dung lại gần bên cạnh bà, nói: "A Dung, lại đây chào hỏi một tiếng với dì Ngô và A Khải đi."

"Mẹ... con đi cất giỏ đồ vào bếp cái rồi ra ngay." Nói xong, Diệp Dung một mạch đi nhanh vào phòng bếp, trên tay còn xách cái giỏ đi chợ.

"Ha ha! Đứa nhỏ này biết ngượng ngùng." Dì Ngô ngồi bên đối diện nói với Diệp Phương nhi.

Quả thật Diệp Dung ngại tiếp xúc với người lạ, nhưng vì người là người quen của mẹ nên Diệp Dung cũng cố mà ra tiếp đón.

Rất nhanh, Diệp Dung đã trở ra, cậu có chút câu nệ đi đến bên cạnh Diệp Phương Nhi, nhìn về phía đối diện lễ phép chào hỏi: "Chào dì Ngô, anh A Khải."

Dì Ngô tươi cười tiếp đón, một đôi mắt loạn chuyển như cáo nhìn kĩ Diệp Dung từ trên xuống dưới, điều này khiến người mẫn cảm như Diệp Dung có chút khó chịu nhưng cũng đành ngoan ngoãn cho bà ta nhìn, chờ bà ta lên tiếng.

"A Dung à! Có nhớ dì không? Dì từng sống cạnh đây, hay qua đây lúc cháu còn nhỏ đấy!"

Tất nhiên là Diệp Dung không nhớ, nhưng trong kí ức quả thật có một phụ nhân thường đến nhà mẹ con cậu thật, nên Diệp Dung vẫn lễ phép dạ vâng.

Trong lúc đó, có một người tiến tới trước mặt Diệp Dung, đối với cậu cười ôn hòa, nói: "Em là Diệp Dung sao? Thật đáng yêu!"

"À! Anh xin tự giới thiệu anh tên là Trần Khải, cứ đơn giản gọi anh là Khải ca được rồi." Người nam nhân cười đến sáng lạng, dung mạo cũng tuấn tiếu, đôi mắt là một dạng mắt đào hoa, cao hơn Diệp Dung hẳn một cái đầu. Người này, chính là nhi tử của dì Ngô.

"Khải ca." Diệp Dung nghe lời nhẹ kêu một tiếng.

Nhìn hai người nói chuyện như vậy, Diệp Phương Nhi hiền từ cười nhẹ.

Dì Ngô bên cạnh, lại bảo hai người đi cùng nhau nói chuyện thêm cho thân thiết, còn hai người lớn như dì và mẹ Diệp Dung thì ôn lại chuyện xưa một chút. Diệp Dung nhìn Diệp Phương Nhi thì thấy bà gật đầu, cậu cũng không hiểu tại sao phải tách ra nói riêng, ngồi chung cũng được mà? Vả lại Diệp Dung còn nghĩ nấu cơm trưa nữa.

Đang thẫn thờ nghĩ thì bị Trần Khải nắm tay, Diệp Dung giật mình muốn thu tay về, nhưng Trần Khải cười nói bọn họ nên để hai vị phụ nhân ôn chuyện, không nên quấy rầy, thành ra cậu cũng mặc hắn nắm tay dẫn mình đi.

"Phòng em ở đâu vậy A Dung? Chúng ta vào phòng em làm quen chút đi."

"Ở đây ạ!" Diệp Dung rút tay về chỉ chỉ phòng mình, Trần Khải ôn nhu cười bảo Diệp Dung dẫn hắn vào. Hai người vào phòng ngồi lên giường tre, Trần Khải nhìn chung quanh, đánh giá phòng cậu.

Phòng cũng không phải rất rộng, chỉ đơn giản một giường, một bàn ghế với cái tủ đồ mà thôi. Nhưng thật ra lại rất sạch sẽ và ngăn nắp, trong không khí mang nhè nhẹ thanh hương của tre, tạo cảm giác nhẹ nhàng thoải mái cho người khác.

Chapter
1 Văn Án
2 Chương 1 Thuở mới gặp
3 Chương 2 Làm quen
4 Chương 3 Tài bếp núc của Diệp Dung
5 Chương 4 Hương vị món ăn ngon
6 Chương 5 Mẹ con nương tựa
7 Chương 6 Diệp Phương Nhi dặn dò
8 Chương 7 Trần Khải mời
9 Chương 8 Thân cận
10 Chương 9 Những điều chưa nói
11 Chương 10 Lần đầu đến nhà Trần Khải
12 Chương 11 Khoảnh khắc gần gũi
13 Chương 12 Diệp Dung đi chợ
14 Chương 13 Buổi chiều cùng nhau
15 Chương 14 Cùng ăn cùng tắm
16 Chương 15 Ngâm mình
17 Chương 16 Đi chơi đêm
18 Chương 17 Náo nhiệt
19 Chương 18 Đặng Lâm say mê
20 Chương 19 Tặng cho người mình thích
21 Chương 20 Chuyện quán rượu
22 Chương 21 Ý định thân mật
23 Chương 22 Sự ngại ngùng lúng túng
24 Chương 23 Cảnh cáo
25 Chương 24 Về sớm
26 Chương 25 Hai chiếc áo ấm phán định hôn nhân
27 Chương 26 Nhìn em rất giống một người
28 Chương 27 Không yên lòng
29 Chương 28 Ý kiến và lời chấp thuận
30 Chương 29 Chờ mùa xuân năm sau
31 Chương 30 Ngày thành hôn
32 Chương 31 Đôi tân nhân đối thoại
33 Chương 32 Thành công chiếm đoạt
34 Chương 33 Lời dỗ dành mật ngọt
35 Chương 34 Ấm áp sau gả
36 Chương 35 Hồi môn
37 Chương 36 Không nói trước
38 Chương 37 Cái ôm
39 Chương 38 Chưa hiểu hết
40 Chương 39 Vết nứt dần xuất hiện
41 Chương 40 Thay đổi?
42 Chương 41 Tổn thương sau cãi vã
43 Chương 42 Đành làm lành
44 Chương 43 Mẹ mất nhà đất cũng mất theo
45 Chương 44 Tệ bạc
46 Chương 45 Lệ Cảnh Du
47 Chương 46 Khuyên nhủ
48 Chương 47 Bảy năm
49 Chương 48 24 tuổi Lệ Cảnh Du - 19 tuổi Diệp Dung
50 Chương 49 Nha phiến
51 Chương 50 Xem như hiểu rõ
Chapter

Updated 51 Episodes

1
Văn Án
2
Chương 1 Thuở mới gặp
3
Chương 2 Làm quen
4
Chương 3 Tài bếp núc của Diệp Dung
5
Chương 4 Hương vị món ăn ngon
6
Chương 5 Mẹ con nương tựa
7
Chương 6 Diệp Phương Nhi dặn dò
8
Chương 7 Trần Khải mời
9
Chương 8 Thân cận
10
Chương 9 Những điều chưa nói
11
Chương 10 Lần đầu đến nhà Trần Khải
12
Chương 11 Khoảnh khắc gần gũi
13
Chương 12 Diệp Dung đi chợ
14
Chương 13 Buổi chiều cùng nhau
15
Chương 14 Cùng ăn cùng tắm
16
Chương 15 Ngâm mình
17
Chương 16 Đi chơi đêm
18
Chương 17 Náo nhiệt
19
Chương 18 Đặng Lâm say mê
20
Chương 19 Tặng cho người mình thích
21
Chương 20 Chuyện quán rượu
22
Chương 21 Ý định thân mật
23
Chương 22 Sự ngại ngùng lúng túng
24
Chương 23 Cảnh cáo
25
Chương 24 Về sớm
26
Chương 25 Hai chiếc áo ấm phán định hôn nhân
27
Chương 26 Nhìn em rất giống một người
28
Chương 27 Không yên lòng
29
Chương 28 Ý kiến và lời chấp thuận
30
Chương 29 Chờ mùa xuân năm sau
31
Chương 30 Ngày thành hôn
32
Chương 31 Đôi tân nhân đối thoại
33
Chương 32 Thành công chiếm đoạt
34
Chương 33 Lời dỗ dành mật ngọt
35
Chương 34 Ấm áp sau gả
36
Chương 35 Hồi môn
37
Chương 36 Không nói trước
38
Chương 37 Cái ôm
39
Chương 38 Chưa hiểu hết
40
Chương 39 Vết nứt dần xuất hiện
41
Chương 40 Thay đổi?
42
Chương 41 Tổn thương sau cãi vã
43
Chương 42 Đành làm lành
44
Chương 43 Mẹ mất nhà đất cũng mất theo
45
Chương 44 Tệ bạc
46
Chương 45 Lệ Cảnh Du
47
Chương 46 Khuyên nhủ
48
Chương 47 Bảy năm
49
Chương 48 24 tuổi Lệ Cảnh Du - 19 tuổi Diệp Dung
50
Chương 49 Nha phiến
51
Chương 50 Xem như hiểu rõ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play