[DuongHung] Hoa Trong Lồng..
Từ chối
Một ngôi trường tư thục danh giá bậc nhất, nơi quy tụ con cháu của các gia tộc danh giá và quyền lực nhất trong giới thượng lưu. Chỉ có con em của những gia đình thuộc hàng top mới có tư cách nhập học.
Môi trường cạnh tranh khốc liệt, nơi kẻ mạnh thống trị và kẻ yếu bị đào thải.
Sân trường rộng lớn và xa hoa, nơi mỗi viên gạch lát đường cũng toát lên sự quyền quý. Giữa dòng học sinh với đồng phục chỉnh tề, một bóng dáng nhỏ bé đang loay hoay ôm một hộp quà được gói cẩn thận, đôi mắt tràn đầy mong chờ.Hùng hít sâu, điều chỉnh lại tâm trạng rồi bước nhanh hơn về phía hội trưởng hội học sinh Trần Đăng Dương.
Hắn ta lúc này đang đứng cùng nhóm bạn, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng nhưng đầy cao ngạo. Đám nữ sinh lẫn nam sinh xung quanh đều nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, bởi vì ở Royal Crown Academy, Trần Đăng Dương chính là người đứng đầu, không ai dám trái ý.
Tiết học vừa kết thúc, học sinh lục đục ra về, nhưng trong mắt cậu lúc này chỉ có duy nhất một bóng hình—Trần Đăng Dương. Cậu đã làm món bánh này suốt cả đêm. Hôm nay là sinh nhật Dương, cậu không mong đợi gì nhiều, chỉ mong anh có thể nhận nó.
Dương vừa định bước lên xe thì bị chặn lại. Chàng trai trẻ đứng trước mặt hắn vẫn xinh đẹp như vậy, đôi mắt trong veo nhìn hắn đầy mong đợi.
Giọng hắn lạnh tanh, không một chút kiên nhẫn. Hùng hít sâu, hai tay đưa hộp quà ra
Lê Quang Hùng
Sinh nhật vui vẻ, đây là món quà em tự tay làm cho anh.
Hắn không nhận, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn hộp quà. Một giây sau, trước ánh mắt kinh hoảng của cậu, hắn thản nhiên hất mạnh nó xuống đất.
Hộp bánh rơi xuống, lớp giấy gói cẩn thận bị dẫm nát bởi giày da cao cấp.Hùng mở to mắt, tim đau nhói. Dương vẫn không thèm để tâm, giọng đầy chán ghét
Trần Đăng Dương
Cậu phiền thật đấy.
Trần Đăng Dương
Bao nhiêu lần rồi cậu vẫn không hiểu sao?
Trần Đăng Dương
Tôi KHÔNG THÍCH cậu, cũng KHÔNG CẦN quà của cậu.
Xung quanh có tiếng cười khe khẽ, những ánh mắt chế giễu lướt qua. Không ai thấy lạ khi Lê Quang Hùng bị đối xử như vậy. Bởi lẽ, đây không phải là lần đầu tiên.
Hùng cúi xuống, định nhặt hộp bánh lên thì một lực mạnh bất ngờ kéo cậu ngã xuống. Đôi giày đen của Dương chặn ngay trước tay cậu, giọng hắn vang lên
Trần Đăng Dương
Nhặt lên làm gì?
Trần Đăng Dương
Chẳng phải cậu rất thích tôi sao?
Trần Đăng Dương
Thế thì ăn nó đi.
Hùng ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt mở to không tin nổi. Nhưng khuôn mặt Dương vẫn lạnh lẽo như thể hắn chỉ đang ra lệnh cho một con chó. Xung quanh, những kẻ nhiều chuyện bắt đầu xì xào. Một số đứa còn giơ điện thoại lên quay.
Cậu yêu anh đến mức này, nhưng đổi lại là gì?
Bị sỉ nhục trước mặt tất cả mọi người.Ngón tay run rẩy siết chặt trên nền đất. Hùng cắn môi, chậm rãi chống tay đứng dậy. Cậu nhặt hộp quà lên, phủi qua loa lớp bụi bám trên đó.
Lê Quang Hùng
Em hiểu rồi...
Giọng cậu khẽ run, nhưng vẫn nở một nụ cười dịu dàng.
Lê Quang Hùng
Cảm ơn anh đã nói rõ.
Sau đó, cậu xoay người rời đi. Lần đầu tiên... cậu không chạy theo hắn nữa.Dương đứng yên, nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn khuất dần. Một cảm giác khó chịu lướt qua trong lòng hắn.
Chẳng lẽ cậu ta thực sự từ bỏ rồi?
Nhưng... chẳng phải vẫn luôn bám riết lấy hắn sao?
Hắn nhếch môi. "Không sao"
Nếu cậu ta thực sự muốn đi, hắn sẽ khiến cậu ta phải bò trở lại.
Lê Quang Hùng là của hắn.
Hùng vừa lao vào phòng đã nhào lên giường, vùi mặt vào gối mà khóc bù lu bù loa lên. Mọi cảm xúc bị đè nén như vỡ òa trong một khoảnh khắc. An và Quang Anh liếc nhau, chẳng cần hỏi cũng biết cậu vừa bị đá thêm một lần nữa.
Đặng Thành An
Thế éo nào mà vẫn chưa tỉnh ra hả thằng ngu?
An cầm cái gối đập vào đầu Hùng một phát.
Đặng Thành An
Bao nhiêu lần rồi?
Đặng Thành An
Mày đéo thấy nhục à?
Lê Quang Hùng
Nhưng mà… tao yêu anh ấy…
Nguyễn Quang Anh
yêu...yêu cái con cac
Hùng nghèn nghẹn, mặt vùi sâu vào gối hơn. Quang Anh thở dài, kéo cậu dậy, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của bạn mình mà chỉ thấy bất lực.
Nguyễn Quang Anh
Hùng, bỏ đi được không?
Nguyễn Quang Anh
Đéo đáng đâu!
Nguyễn Quang Anh
Hắn chửi mày, nhục mày, vứt hết quà của mày, mày còn đuổi theo làm gì?
Nhìn bộ dạng này của cậu, An chỉ muốn lôi ra tẩn cho một trận. Nhưng nghĩ lại thì không nỡ. Cuối cùng, nó đấm mạnh vào vai Hùng rồi đứng dậy
Đặng Thành An
Thôi, khóc cái con mẹ gì nữa!
Đặng Thành An
Thất tình thì thôi đi đua xe!
Quang Anh cũng xốc Hùng dậy, nửa lôi nửa kéo ra cửa.
Nguyễn Quang Anh
Đi, xuống gara!
Đặng Thành An
Nhưng nhị cái lon, đi!
Bọn nó dắt Hùng xuống gara của trường, nơi chỉ có những chiếc siêu xe bạc tỷ của đám thiếu gia thượng lưu. An nhảy lên con Lamborghini Huracán STO, Quang Anh ngồi lên chiếc Ferrari 488 Pista Spider, còn Hùng thì vẫn đứng đấy, nước mắt còn chưa khô hẳn.
Đặng Thành An
//bực bội//Mẹ, lên xe đi, hay để tao cột mày vào mà kéo theo?
Hùng nhìn hai thằng bạn đang gào lên, cuối cùng cũng lau mặt, leo lên chiếc Porsche 911 GT3 RS của mình.
Lê Quang Hùng
Thôi được rồi!
Nguyễn Quang Anh
Đấy, thế mới là bạn tao!
Ba chiếc xe gầm rú, phóng vọt ra khỏi trường, lao nhanh về phía ngọn núi Đông Bắc—nơi đang diễn ra cuộc đua xe lớn nhất cả nước.
Hôm nay cứ vui đã. Mai làm đồ ăn cho anh sau cũng chưa muộn.
____________________________
Comments
Daikasuabot🍼🐼
Đúng là người có tri thức viết truyện như viết một cuốn sách,em bắt đầu nghiện sốp nhiều lắm rồi đó 🫶💗
2025-03-22
1
Thor cte~
t nghĩ nếu c viết dài dc thì nên viết tiểu thuyết í
2025-03-30
1
3th11:))
cức hùng là của muzik
2025-03-28
1