Người Kết Nối 2
Trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng, cô gái trong bộ váy cưới màu trắng đính ngọc trai lấp lánh. Ánh mắt mơ hồ, nhìn vào sợi dây truyền trên tay.
" Em..đến tìm anh đây! Hãy đợi em nha!"
Nói rồi, cô đưa sợi dây chuyền áp lên môi. Đặt vào đó một nụ hôn, khẽ nhắm mắt cho giọt lệ rơi xuống. Sau đó vươn người ra phía trước như một chú chim đang sải cánh.
" Cắt!"
Tiếng ai đó vừa cất lên, thì trên tòa nhà, vật thể màu trắng rơi tự do đáp xuống.
Bên ngoài nhiều tiếng xì xầm, vừa trầm trồ ngạc nhiên vừa tán thưởng.
" Trời ơi! Đóng phim mà như thật á.."
" Máu quá trời kìa.."
Lúc này mọi người mới tá hỏa, chạy đến xem. Cô gái vừa rơi xuống là người thật chứ không phải đạo cụ mà đoàn phim chuẩn bị. Chiếc váy trắng thấm đẫm một màu đỏ của máu từ đầu chảy ra. Xương vỡ vụn không còn nguyên vẹn, đôi mắt cô gái vẫn còn mở to.
Chiếc băng ca đẩy cô gái vào phòng cấp cứu, máu vẫn tuôn ra như dòng suối, ướt cả tấm ga. Nữ y tá vội vàng chạy vào gọi bác sĩ.
" Bác sĩ Phương! Có một bệnh nhân đang trong tình trạng rất nguy kịch.."
" Mau chuẩn bị phòng mổ !"
Cát Phương vội vã đi, mặc trang phục phẫu thuật, mang găng tay, khẩu trang tươm tất chỉ trong mấy mươi giây. Sau khi xem xét qua tình hình bệnh nhân, Cát Phương thở dài khi máy đo nhịp tim không hề có dấu hiệu của sự sống. Bệnh nhân vừa tắt thở khi Cát Phương vừa vào.
" Thời gian tử vong 12h50'..."
Cát Phương đưa tay chậm rãi vuốt mặt cô gái, nhưng đôi mắt không sao khép lại được. Nó mở to trợn ngược, trừng trừng nhìn người đối diện. Tất cả mọi người rùng mình.
" Thông báo người nhà đến nhận xác đi" - Cát Phương buồn bã rời khỏi phòng mổ.
Lần đầu tiên, Cát Phương phải cấp cứu cho một người trong sự vội vã, nhưng lại để người đó ra đi trong khi bản thân chưa làm gì cả. Không phải lỗi của cô, nhưng cô lại ray rứt. Tiếc thương cho một cô gái tuổi đời còn trẻ, ra đi không thể nhắm mắt.
Đứng nhìn vào gương, chỉ mới đây thôi, mà mặt Cát Phương đã ủ rũ, không chút sức sống. Cô vặn vòi nước, xối vào mặt, rửa cho tỉnh táo.
Hình ảnh cô gái với đôi mắt mở to ấy cứ hiện lên trong đầu, cô ngẩng mặt nhìn vào gương. Cô nhìn sâu vào bên trong, hình ảnh phản chiếu của cô trong gương dần biến mất. Thay vào đó là hình ảnh ghê sợ của cô gái ấy, đôi mắt to tròn, với chiếc váy đẫm máu tươi.
Cát Phương giật mình, thụt lùi về sau. Cùng lúc đèn phòng cứ nhấp nháy, khiến hình ảnh cô thấy được càng trở nên rùng rợn. Cô bám chặt tay vào tường để tìm chỗ dựa, loạt nước bọt ừng ực trôi xuống cổ họng. Công tắc vòi nước cứ bật lên rồi tắt, tắt rồi bật lên, nước chảy ra xối xả, nhưng khi nhìn kĩ là một dòng màu đỏ. Cát Phương hoảng sợ, cắm đầu chạy.
" Aaaaaa....."
Cát Phương hét lên, khi vừa chạy ra đã đụng phải một người. Đối phương thấy vẻ mặt lấm la lấm lét của Cát Phương liền nhe răng cười.
" Gặp ma sao?"
" Không có.."
Nhưng có gặp ma hay không, Lệ Chi thể nào chẳng nhìn ra. Cát Phương cứ nói là không trước đã.
Nghe vậy, Lệ Chi không hỏi nữa, nhìn ngó xung quanh một lúc rồi đưa giỏ dâu tây cho Cát Phương.
" Có người nhờ tui đưa cho mấy người."
Cát Phương nhận lấy, rồi mở tấm bưu thiếp ra xem. " I LOVE YOU..bặc bặc..". Phía dưới ký tên Lệ Chi. Vừa đọc xong, Cát Phương bật cười, lại là trò lố lăng của bọn Mỹ Vân chứ đâu.
Người được nhắc đến trong tấm thiếp thì không biết gì, cứ trưng vẻ mặt ngây thơ.
" Có gì vui sao mà cười, người yêu tặng đúng không?"
"Ừm.." - Cát Phương gật gật đầu, miệng thì cười toe toét.
Lệ Chi vẫn không hiểu gì, gương mặt nhăn nhúm, còn nghĩ là Cát Phương đang cười mình. Vội quay mặt đi, Cát Phương liền nói với theo.
" Cảm ơn nha!"
Lệ Chi rời khỏi bệnh viện, nhanh chân đến chỗ hẹn gặp khách hàng. Cô ngó đồng hồ, sắp trễ tới nơi, vội vội vàng vàng lên taxi. Không quên gọi Mỹ Vân để càm ràm.
" Tại mày, mà tao sắp trễ giờ rồi nè"
" Xin lỗi đi ! Bữa nào bù cho..mà nói nghe phản ứng Cát Phương thế nào?"
" Thể nào ấy hả? Không biết có phải mắc bệnh gì không, cứ cười suốt thôi, phát bực.."
" Hahahaha..." - Đầu dây bên kia còn cười to hơn. - " Vậy tốt rồi !"
" Tốt cái gì? Lần sau đừng nhờ tao nữa nha, phí thời gian quá.."
Nói rồi Lệ Chi tắt máy.
Cát Phương mang giỏ dâu tay vào phòng, ngồi nhâm nhi ly cà phê rồi từ từ thưởng thức từng quả dâu chín mộng. Vị đắng của cà phê, hòa quyện cùng vị chua ngọt của dâu tây, giòn tan trong miệng.
Cốc ...cốc..
" Bác sĩ Phương, có người cần gặp.."
Đi theo sau nữ y tá, là một cô gái chững chạc, phong thái toát lên vẻ kiêu sa. Cô nhoẻn miệng cười.
" Đã lâu không gặp."
Cát Phương đáp lại bằng cái ôm ấp áp.
Sau màn chào hỏi rờm rà, Cát Phương rót cho cô bạn cốc nước.
" Sao? Tìm tao có chuyện gì?"
Nhìn mặt Thúy Hiên có vẻ trầm ngâm, cô thở dài một tiếng rồi nói.
" Tao đến để nhận xác của Lưu Ly"
Lưu Ly là cô gái mà Cát Phương vừa cấp cứu, nghe nói Lưu Ly không hề có người thân. Bệnh viện giữ lại để hỏa táng. Cớ sao, Thúy Hiên lại đến nhận.
" Mày quen Lưu Ly hả?"
Thúy Hiên lại thở dài, mắt rũ xuống.
" Lưu Ly là diễn viên đóng thế của công ty tao, con bé không có người thân, chỉ có một người bạn trai. Nhưng cách đây mấy ngày, con bé nhận được tin người yêu gặp tai nạn qua đời, ở cách đây nửa vòng trái đất, vì vậy mà con bé không kịp nhìn mặt người yêu lần cuối.."
" Có khi nào, vì điều này mà con bé nghĩ quẩn không?" - Cát Phương thương xót.
" Đây là chuyện không ai muốn xảy ra.."
" Vậy mày định đem xác con bé về làm tang lễ sao?"
" Ừm..ít ra để con bé biết là mình không cô đơn.."
Cát Phương chậc lưỡi, rồi dẫn Thúy Hiên đến nhà xác.
Khí lạnh trong nhà xác tỏa ra dù đi cách xa vẫn cảm nhận được. Cố gắng lấy can đảm lắm Thúy Hiên mới bước vào trong được. Làm không biết bao nhiêu ma, kinh dị, nhưng là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác thực tế. Có chút rùng rợn. Ớn lạnh sởn cả vai gáy.
Bên cạnh vẫn còn rất nhiều cái xác khác được che lại bằng tấm vải trắng nằm san sát nhau. Đột nhiên căn phòng lại nổi gió, khiến hơi lạnh bốc lên càng cao. Thúy Hiên khẽ rùng mình. Đứng trước xác của Lưu Ly, cô không ngừng khấn vái.
" Lưu Ly ơi! Em sống khôn thác thiêng thì đừng có về dọa chị, chị hứa sẽ lo ma chay cho em tử tế..."
Vừa nói, Thúy Hiên vừa chấp tay lạy. Cơn gió lướt qua, thổi bung chiếc khăn ra khỏi đầu Lưu Ly, đôi mắt to tròn mở trao tráo hiện ra. Thúy Hiên hoảng hốt, chạy nấp sau lưng Cát Phương, chân run run không nhấc nổi.
Cát Phương trấn tĩnh Thúy Hiên, rồi can đảm bước tới kéo chiếc khăn trở về vị trí cũ. Cả hai bước ra khỏi phòng, nhưng lòng vẫn còn sợ hãi. Riêng Cát Phương đã nhìn thấy không ít xác chết, có vẻ bình tĩnh hơn chút.
Updated 46 Episodes
Comments
Minh Phong Đỗ Thắng
chéo :vvv
2023-10-13
0
Hinata
🙆♀️❤️
2023-09-15
0
Linh Linh
hi
2023-02-16
0