3. Vị khách không mời

Han Kyung chậm rãi quay đầu lại, như thể mỗi cử động đều bị kéo dài bởi một cảm giác bất an mơ hồ.
Ánh mắt cô lướt qua màn đêm, rồi dừng lại ở người đang đứng dưới ánh đèn đường phía sau lưng.
Không phải Ga Min.
Là Pi Han Wool.
Hắn đứng đó, im lặng, hai tay đút túi quần, ánh mắt tối lại như che giấu một cơn sóng ngầm đang dâng trào.
Pi Han Wool
Pi Han Wool
Cô đi một mình vào giờ này… không sợ à ?
Hắn cất giọng, không lớn, nhưng đủ để khiến lòng Han Kyung khẽ rung lên.
Cô không trả lời ngay. Cảm xúc trong lòng vừa hỗn loạn vừa khó gọi thành tên. Có gì đó giữa họ vẫn chưa được nói rõ. Và sự hiện diện đột ngột của cậu lúc này… lại khiến khoảng cách tưởng như đã định hình bỗng trở nên mơ hồ đến lạ.
Lee Han Kyung
Lee Han Kyung
Còn cậu ?
Lee Han Kyung
Lee Han Kyung
Làm gì vào giờ này ?
Lee Han Kyung
Lee Han Kyung
Ở đây ?
Han Kyung khẽ nhíu mày, giọng cô bình tĩnh nhưng không giấu được nét nghi ngờ.
Han Wool không đáp ngay. Hắn ngước nhìn cô, ánh mắt lóe lên một tia gì đó rất nhanh rồi biến mất.
Pi Han Wool
Pi Han Wool
Tiện đường muốn thăm hỏi cô giáo một chút thôi
Hắn nói, vai hơi nhún như thể câu trả lời ấy quá đơn giản để giải thích cho sự xuất hiện bất ngờ của mình.
Lee Han Kyung
Lee Han Kyung
Tôi không nghĩ cậu lại có nhã hứng đi thăm giáo viên đấy
Hắn nhếch môi cười nhẹ, kiểu cười nửa miệt thị, nửa bất cần quen thuộc khiến cô chẳng thể đoán nổi hắn đang nghĩ gì.
Pi Han Wool
Pi Han Wool
Thì cũng tùy người thôi
Hắn đáp, ánh mắt không rời khỏi cô.
Pi Han Wool
Pi Han Wool
Có giáo viên khiến người ta muốn tránh thật xa, nhưng cũng có người... khiến người ta muốn lại gần một chút
Han Kyung thoáng khựng lại trước câu nói mập mờ ấy. Hắn vẫn như vậy – lúc lạnh lùng, lúc lại đột ngột ném ra một câu khiến người khác không biết phải phản ứng thế nào.
Lee Han Kyung
Lee Han Kyung
Nãy giờ chúng ta nói chuyện cũng tính là thăm hỏi rồi nhỉ ?
Han Kyung nhẹ giọng, bước lùi một chút tạo khoảng cách giữa hai người.
Lee Han Kyung
Lee Han Kyung
Cậu nên về đi
Hắn vẫn đứng yên, không có ý định quay lưng.
Lee Han Kyung
Lee Han Kyung
Có khả năng lát nữa sẽ có mưa đấy
Cô nói thêm, như một lời nhắc nhở, cũng như một cách để kết thúc cuộc gặp bất ngờ này.
Han Wool ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, đôi mắt hờ hững đảo qua những đám mây đang lặng lẽ kéo đến.
Vừa dứt lời, như một sự trêu ngươi của số phận, từ trên trời từng giọt mưa bất ngờ rơi xuống — nhẹ nhàng, lặng lẽ, nhưng lạnh lẽo và rõ rệt.
Han Kyung ngước mặt lên, đôi lông mày khẽ chau lại. Cơn mưa đến quá nhanh, như thể đã chờ sẵn chỉ để đổ ập xuống khoảnh khắc này.
Han Wool vẫn đứng đó, không hề tránh đi. Hắn đưa tay lên, hững hờ đón lấy vài giọt mưa đang rơi lên mặt mình, ánh mắt như lạc giữa một khoảng trống vô định.
Hắn cười khẽ, không rõ là tự giễu hay thỏa mãn.
Pi Han Wool
Pi Han Wool
Dù sao cũng không kịp rồi
Lee Han Kyung
Lee Han Kyung
...
Pi Han Wool
Pi Han Wool
Cô giáo không định mời tôi vào nhà trú mưa à ?
Hắn cất tiếng, giọng pha lẫn nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt thì lại quá đỗi nghiêm túc.
Han Kyung im lặng. Có thứ gì đó trong lòng cô đang chuyển động. Không phải vì mưa. Mà vì con người đang đứng trước mặt cô — ướt mưa, cố chấp, và đầy mâu thuẫn.
Han Kyung khẽ quay đi, tránh ánh mắt ấy. Cô biết rõ bản thân nên giữ khoảng cách, nên dứt khoát — nhưng trong khoảnh khắc này, khi mưa bắt đầu rơi nặng hạt, khi bóng dáng cậu học trò ấy đứng lặng im dưới trời đêm, tất cả lý trí trong cô lại chùng xuống.
Lee Han Kyung
Lee Han Kyung
Vào đi, nếu cậu không muốn ốm
Cô nói, giọng nhẹ như gió thoảng, rồi lặng lẽ quay bước đi về phía nhà.
Hắn không đáp, chỉ đi theo sau cô, từng bước chân in ướt trên nền gạch, để lại phía sau là một đêm mưa bắt đầu chuyển mình, và một điều gì đó đang âm thầm nảy mầm trong lặng lẽ.
Han Kyung nhanh chóng tra chìa khóa khi đến trước cửa, động tác dứt khoát nhưng trong lòng lại thấp thỏm lạ thường. Cánh cửa vừa mở ra, cô quay đầu nhìn hắn, giọng nói cứng rắn hơn so với ánh mắt.
Lee Han Kyung
Lee Han Kyung
Mưa tạnh, cậu nên về ngay
Han Wool đứng dưới mái hiên, ánh sáng vàng nhạt từ trong nhà hắt ra làm nổi bật gương mặt ướt nước mưa của hắn.
Hắn nhìn cô, không cười, cũng không phản đối.
Pi Han Wool
Pi Han Wool
Nghe lời cô giáo vậy
Hắn đáp đơn giản, nhưng ánh mắt lại như đang níu lấy điều gì đó chưa được nói ra.
Han Kyung tránh ánh nhìn đó, bước vào trong. Trước khi khép cửa lại, cô vẫn không quên dặn thêm một câu.
Lee Han Kyung
Lee Han Kyung
Đừng để bị cảm. Tôi không muốn học sinh nghỉ học chỉ vì đi thăm giáo viên
Cánh cửa khẽ đóng lại, ngăn cách hai người bởi lớp gỗ mỏng… nhưng những rung động mơ hồ thì vẫn còn nguyên, đọng lại giữa tiếng mưa và những nhịp tim chưa kịp ổn định.
Han Kyung đang định treo áo khoác lên móc thì bất chợt khựng lại.
Tiếng cười trầm thấp, rất khẽ — chỉ như một làn gió vụt qua tai — vang lên sau lưng cô. Dù chỉ kéo dài trong chớp mắt, nhưng đủ để khiến cô rùng mình.
Cô đứng yên, nghiêng đầu về phía cửa đã khép.
Tiếng cười ấy… là của cậu ta.
Nó không hề giễu cợt, cũng chẳng mang ý chế nhạo. Nó giống như tiếng ai đó vừa đạt được một điều mình muốn, dù nhỏ nhoi, nhưng khiến người ta thỏa mãn đến mức chẳng cần nói thêm gì.
Han Kyung khẽ nhíu mày, lòng thoáng bối rối.
Sao cô cứ có cảm giác… như bản thân vừa bị lừa?

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play