18. Một mình với cám dỗ

Khi chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà cao tầng mang kiến trúc hiện đại, ánh đèn vàng nhạt từ các khung cửa sổ phía trên hắt xuống, nhuộm một phần con phố trong vẻ ấm áp đầy giả tạo. Han Kyung chưa kịp hỏi thêm điều gì thì Min Hwan đã nhanh chóng xuống xe, mở cửa cho cô.
Ma Min Hwan
Ma Min Hwan
Cậu ấy đang đợi
Ma Min Hwan
Ma Min Hwan
Cô vào đi
Cậu nói ngắn gọn, không có ý định giải thích gì thêm. Không đợi cô trả lời, Min Hwan liền quay lưng đi thẳng, dáng người cao ráo nhanh chóng khuất sau góc tòa nhà như thể sự hiện diện của cậu ta chỉ là một đoạn chuyển cảnh.
Han Kyung đứng lặng trong vài giây, mắt dõi theo hướng cậu ta biến mất. Không hiểu sao, sự im lặng dứt khoát ấy lại khiến không khí thêm phần căng thẳng.
Cô ngẩng đầu nhìn lên toà nhà, lòng đầy hoài nghi và lo lắng.
Dẫu vậy, như có một lực vô hình níu kéo, Han Kyung vẫn bước vào trong, tiếng cửa kính trượt tự động vang lên khe khẽ sau lưng cô. Một đêm bất ổn nữa đang chờ phía trước.
Cửa mở.
Hành lang vắng tanh, chỉ có tiếng giày của cô vang vọng. Trước căn hộ ở cuối hành lang, ánh đèn khe khẽ hắt ra từ khe cửa. Cô dừng lại, do dự. Nhưng rồi, như bị điều gì đó thôi thúc, Han Kyung giơ tay lên, định gõ cửa.
Chưa kịp chạm, cánh cửa đã mở hé.
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên trong — trầm thấp, khản đặc, như vừa bước ra từ giấc mơ.
Pi Han Wool
Pi Han Wool
Vào đi. Tôi đã đợi cô lâu rồi
Là Han Wool.
Căn phòng chìm trong ánh sáng dịu nhẹ, không có tiếng nhạc, chỉ là sự tĩnh lặng nghẹt thở.
Hắn ngồi dựa lưng vào sofa, áo sơ mi trắng xắn tay, cúc cổ buông lơi. Mắt hắn hướng về phía cô, bình thản đến rợn người.
Han Kyung bước vào, cánh cửa đóng lại phía sau như một giới hạn vô hình vừa được thiết lập.
Lee Han Kyung
Lee Han Kyung
Cậu muốn gì ?
Cô hỏi, giọng gắt nhẹ nhưng có phần run rẩy.
Pi Han Wool
Pi Han Wool
Chỉ muốn cô nghe tôi nói một lần thôi. Rồi muốn đi đâu cũng được
Hắn đáp, mắt không rời khỏi gương mặt cô.
Lee Han Kyung
Lee Han Kyung
Đừng thử kiểm soát tôi. Cậu đang đi quá giới hạn rồi
Han Wool bật cười khẽ, nụ cười không rõ là cay đắng hay chua chát. Hắn khẽ nghiêng đầu, như thể đang đấu tranh giữa lý trí và điều gì đó khác, hoang dại và dữ dội hơn.
Pi Han Wool
Pi Han Wool
Giới hạn à ?
Hắn nhắc lại, chậm rãi tiến đến gần cô, từng bước một.
Pi Han Wool
Pi Han Wool
Nếu tôi đang bước qua giới hạn… thì từ lúc nào cô để tôi đi xa đến thế ?
Han Kyung lùi lại một chút, tim đập mạnh trong lồng ngực. Nhưng ánh mắt cô không hề né tránh.
Một khoảnh khắc ngắn ngủi, mọi thứ như bị bóp nghẹt. Và rồi—
Lee Han Kyung
Lee Han Kyung
Tôi mệt rồi, Han Wool. Đừng làm mọi chuyện thêm rối rắm
Pi Han Wool
Pi Han Wool
Nhưng tôi lại vừa mới bắt đầu, Han Kyung
Câu trả lời ấy, như một cú nện vào thành cửa trái tim cô.
Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi mạnh. Bên trong căn phòng, một giới hạn vô hình đang bị đẩy lùi… chậm rãi, nguy hiểm, và không thể đoán trước.
Không khí trong phòng như đặc lại, nặng nề bởi những điều chưa nói và cảm xúc chưa được gọi tên. Han Kyung định quay đi, nhưng chưa kịp bước thì một bàn tay đã nắm lấy cổ tay cô từ phía sau. Hơi ấm từ bàn tay ấy khiến cô khựng lại.
Pi Han Wool
Pi Han Wool
Đừng đi
Han Wool nói, giọng khàn khàn như vừa nuốt trọn một tiếng thở dài.
Lee Han Kyung
Lee Han Kyung
Buông ra
Han Kyung không quay đầu lại, nhưng lòng bàn tay đã khẽ run.
Pi Han Wool
Pi Han Wool
Không được
Trong khoảnh khắc ấy, hắn kéo nhẹ cô quay lại, và trước khi cô kịp phản ứng, cánh tay còn lại đã vòng qua eo cô, ôm ghì lấy. Mọi thứ quá nhanh. Tim cô đập dồn dập như trống trận, còn hắn thì áp trán mình vào trán cô, mắt nhắm hờ như thể đang cố kìm nén điều gì đó sâu kín.
Pi Han Wool
Pi Han Wool
Chỉ một lát thôi
Hắn thì thầm, hơi thở lướt nhẹ bên má cô.
Han Kyung như hóa đá trong vòng tay hắn, cả người căng cứng. Cô biết mình nên đẩy hắn ra, nên nói một lời gì đó để chấm dứt, nhưng lý trí và trái tim lại bối rối trong mâu thuẫn lặng câm.
Lee Han Kyung
Lee Han Kyung
Cậu… thật sự muốn gì ?
Han Wool mở mắt, ánh nhìn thẳng vào cô, sâu thẳm như vực không đáy.
Pi Han Wool
Pi Han Wool
Muốn cô. Mỗi lúc cô quay lưng đi, tôi thấy mình như phát điên
Lời nói thốt ra, chân thật đến đau lòng.
Han Kyung cảm thấy tim mình lạc nhịp một giây. Không phải vì những lời hắn nói, mà vì cách hắn nhìn cô—như thể trên đời này chẳng còn gì tồn tại ngoài cô nữa.
Một tay hắn đưa lên, khẽ vuốt sợi tóc cô vướng trên gò má. Động tác nhẹ nhàng như thể đang chạm vào điều gì đó quý giá và mong manh.
Pi Han Wool
Pi Han Wool
Đừng thử khiến tôi quên cô nữa, Han Kyung. Tôi không làm được
Trái tim cô khẽ run rẩy.
Và trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi, thế giới như im bặt.
Chỉ còn lại một cái ôm siết nhẹ, một hơi thở chạm vào da thịt, và một cảm xúc đang âm thầm vượt qua giới hạn…
Seo Ra cảm thấy có gì đó không ổn khi không thấy Han Kyung đâu, một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng. Cô nhắn tin cho bạn mình, mong muốn nhận được một câu trả lời nhanh chóng.
Baek Seo Ra
Baek Seo Ra
Han Kyung, cậu đâu rồi? Có chuyện gì không ?
Sau vài phút không nhận được phản hồi, Seo Ra lại gọi điện. Mỗi tiếng chuông vang lên lại khiến cô cảm thấy bồn chồn, không thể yên tâm. Mặc dù cô biết Han Kyung có thể bận, nhưng cảm giác lo lắng vẫn không nguôi ngoai.
Cô nhìn vào màn hình điện thoại, tay xoay xoay chiếc điện thoại trong lòng bàn tay. Có gì đó trong cô bắt đầu cảm thấy không ổn, như một cảm giác bức bối không thể lý giải được.
Sau ba lần gọi không có ai bắt máy, Seo Ra quyết định đứng dậy, vội vã xách túi xách lên. Cô không thể ngồi yên trong khi bạn mình không trả lời. Có thể có chuyện gì đó đang xảy ra mà cô không biết.
Nhìn đồng hồ, đã muộn rồi, nhưng cô vẫn quyết định tìm Han Kyung. Không thể ngồi yên chờ đợi trong lo lắng.
Một lần nữa, Seo Ra gọi, lần này với giọng điệu đầy quyết đoán.
Baek Seo Ra
Baek Seo Ra
Han Kyung! Cậu không trả lời là sao ?!

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play