[Study Group] Tháp Rơi Tự Do
20. Hai thế giới
Han Kyung bắt đầu vùng vẫy, bàn tay run rẩy chống lên lồng ngực hắn, đẩy ra theo phản xạ.
Lee Han Kyung
Buông ra… Han Wool, dừng lại !
Giọng cô nghẹn lại, đôi mắt ánh lên sự hoảng loạn chưa từng có.
Nhưng hắn vẫn không rời đi. Hai ánh mắt đối diện nhau—một bên hoang mang và giận dữ, một bên sâu thẳm, hỗn độn và đau đớn.
Lee Han Kyung
Cậu đang làm tôi sợ đấy, Han Wool
Han Kyung siết chặt răng, cố gắng đẩy người dậy dù từng cử động nhỏ đều khiến làn da nóng rát vì những điểm chạm mơ hồ như thiêu đốt.
Cô lách người sang bên, nhưng sự áp chế khiến việc đó trở nên vô cùng khó khăn. Mỗi lần dịch chuyển, làn da nhạy cảm lại như bị thiêu bằng ánh nhìn và sự tiếp xúc không mong muốn.
Cô nói qua hơi thở gấp gáp, cắn môi để giữ bình tĩnh, nhưng đôi mắt đã bắt đầu ngân ngấn nước.
Lee Han Kyung
Tôi không muốn như thế này…
Cảm giác tổn thương, phẫn nộ và cả sự bất lực đang dâng lên cuồn cuộn trong lòng cô, khiến cả thân thể như muốn vỡ tung ra để thoát khỏi tình cảnh ngột ngạt ấy.
Không khí trong phòng trở nên nặng trĩu. Han Kyung có thể cảm nhận rõ từng tiếng tim đập rối loạn trong lồng ngực mình, nhưng không phải vì rung động. Đó là nỗi sợ. Một nỗi sợ sâu thẳm, lạnh buốt đến tận xương tủy.
Cô cố gắng di chuyển, nhưng mỗi lần chỉ vừa nhích được một chút thì cơ thể lại bị ghì chặt hơn. Ngón tay hắn lướt nhẹ qua vùng cổ, nơi mạch máu đập thình thịch vì hoảng loạn, rồi trượt dọc xuống xương quai xanh đang run rẩy vì giận dữ lẫn tuyệt vọng.
Lee Han Kyung
Cậu điên rồi…
Cô thì thào, giọng nói run rẩy đến mức ngay cả chính cô cũng không còn nhận ra được.
Hắn không đáp. Ánh mắt chỉ dán chặt vào cô, như thể đang tìm kiếm điều gì đó mà hắn cũng chẳng thể lý giải. Một loại ám ảnh u tối, chiếm hữu, điên cuồng.
Bàn tay Han Kyung cào vào tấm ga trải giường, từng móng tay như muốn bật máu vì sự giằng co trong tâm trí. Cô không phải người yếu đuối, nhưng lúc này đây, mọi sức lực đều bị rút cạn trong nháy mắt.
Cô gọi tên hắn, giọng khản đặc.
Lee Han Kyung
Dừng lại, làm ơn…
Một thoáng. Chỉ một thoáng ngập ngừng trong ánh mắt hắn. Nhưng rồi cũng nhanh chóng bị thay thế bởi lớp bóng tối dày đặc hơn, u uất hơn. Hắn cúi đầu xuống, hơi thở phả sát bên tai cô.
Pi Han Wool
Em không hiểu đâu… Chỉ khi em đau, em mới chịu nhìn tôi
Hắn cúi đầu xuống, môi chạm nhẹ lên làn da cô – một cái chạm tưởng như dịu dàng nhưng lại khiến Han Kyung lạnh cả sống lưng. Hơi thở của hắn nóng rẫy, rít qua từng khoảng trống nhỏ giữa hai cơ thể, khiến không khí như đông đặc lại.
Làn da cô khẽ run lên theo phản xạ, không phải vì xấu hổ, mà vì sợ hãi. Nỗi sợ lẩn khuất trong ánh mắt hắn, trong cách hắn lặng lẽ chiếm lấy từng khoảng không gian thân mật nhất mà chẳng cần lời xin phép nào.
Lee Han Kyung
Cậu… dừng lại
Han Kyung cố gắng giữ giọng nói không run, dù cổ họng khô khốc như có cát.
Nhưng hắn không đáp. Môi hắn lại lướt thêm một lần nữa dọc theo xương quai xanh của cô, lần này là chậm rãi hơn, như đang cố khắc ghi mọi đường nét vào ký ức.
Một tiếng lạch cạch khe khẽ vang lên, âm thanh tưởng như chẳng đáng kể lại khiến Han Kyung toàn thân chấn động.
Một chiếc cúc áo bị tháo ra.
Làn gió đêm luồn vào khe hở ấy, lạnh lẽo đến mức khiến cô rùng mình — không phải vì nhiệt độ, mà vì nỗi bất an đang lặng lẽ cuộn trào trong lòng ngực.
Cô nói nhỏ, giọng khản đặc như bị ai đó bóp nghẹt.
Nhưng hắn không ngẩng đầu lên. Đôi bàn tay vẫn lần mò trên lớp vải mỏng, từng động tác như được lập trình sẵn bởi một nỗi khao khát méo mó, cuồng loạn và ích kỷ.
Cô vùng dậy, chống cự kịch liệt, từng động tác đầy hoảng loạn và bản năng sinh tồn.
Lee Han Kyung
Han Wool! Dừng lại !
Tất cả cúc áo đã bị tháo tung. Hắn cúi xuống, kéo một bên vạt áo lệch xuống, để lộ bờ vai trắng ngần, nơi làn da run rẩy không phải vì lạnh, mà vì sợ hãi.
Pi Han Wool
Chống cự sẽ đau lắm đấy
Tiếng gõ cửa vang lên giữa không khí căng như dây đàn.
Han Kyung hoảng hốt, môi mấp máy định cất tiếng kêu cứu, nhưng ngay lập tức một bàn tay to lớn bịt chặt miệng cô lại.
Hắn thì thầm bên tai, hơi thở lạnh buốt tựa như băng xuyên qua da thịt.
Pi Han Wool
Không cần phải lên tiếng. Sẽ nhanh thôi
Đôi mắt Han Kyung mở to, hoảng loạn tột độ. Cô giãy giụa dữ dội hơn, cơ thể đẫm mồ hôi lạnh. Nhưng hắn vẫn giữ chặt, áp sát.
Tiếng gõ lần thứ hai vang lên, lần này dứt khoát hơn.
Baek Seo Ra
Sao cậu khóa cửa ?
Cơ thể Han Kyung lập tức căng cứng, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn về phía cửa như người chết đuối vớ được phao. Cô vùng vẫy mạnh mẽ hơn, nhưng bàn tay hắn vẫn siết chặt, khẽ nghiêng đầu về phía cánh cửa đang đóng kín.
Một thoáng, ánh mắt hắn tối sầm lại.
Hắn lẩm bẩm, rồi rút tay về, đứng dậy rời khỏi giường như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô lập tức bật dậy, kéo vội chăn che kín người, cả thân thể run rẩy.
Han Wool thong thả gài lại nút áo cho cô, gương mặt không biểu cảm, rồi chậm rãi đi về phía cửa.
Cánh cửa mở ra. Seo Ra mỉm cười.
Baek Seo Ra
Anh cũng ở đây à, Han Woo—
Nụ cười tắt lịm khi thấy gương mặt lạnh như sắt đá của hắn.
Pi Han Wool
Tôi chuẩn bị rời đi
Hắn nói khẽ, bước ngang qua cô như gió thoảng, để lại sau lưng cả một cơn chấn động chưa nguôi.
Seo Ra bước vào phòng, sững sờ khi thấy Han Kyung ngồi co ro trên giường, ánh mắt như vừa từ một cơn ác mộng quay về.
Han Kyung không nói, chỉ gật đầu thật khẽ, nhưng đôi bàn tay siết lấy tấm chăn đến trắng bệch đã bán đứng mọi cảm xúc bên trong.
Chiều muộn, ánh nắng xiên nghiêng qua ô cửa kính bệnh viện, rọi lên gương mặt nhợt nhạt nhưng ánh mắt lại sáng lên quyết đoán của Han Kyung. Cô ngồi tựa lưng vào gối, vẫn còn mặc áo bệnh nhân, nhưng tinh thần đã rõ ràng hơn bao giờ hết.
Baek Seo Ra
Cậu thật sự muốn làm chuyện này sao ?
Seo Ra hỏi nhỏ, vừa đặt chiếc laptop xuống bàn cạnh giường. Giọng cô nhẹ như gió nhưng ánh mắt lại đầy lo lắng.
Han Kyung gật đầu, ánh mắt không rời khỏi màn hình vừa mở lên.
Những ngày cô ở đây, nhóm học tập nói trường học và cả Pi Han Wool vẫn như thế.
Han Kyung nhìn vào màn hình máy tính đang sáng lên những dòng chữ dày đặc, nhưng tâm trí cô lại trôi về khoảng không xa xôi hơn. Những ký ức hiện về như cơn sóng ngầm kéo cô trở lại — ánh mắt hắn, những cái chạm vượt giới hạn, và cả sự thờ ơ lạnh lùng sau đó.
Cô từng nghĩ… nếu mình cố gắng đủ nhiều, nếu mình đủ dịu dàng, đủ kiên nhẫn, thì cậu ta sẽ thay đổi. Rằng bên trong sự lạnh lẽo ấy vẫn còn một phần người có thể chạm tới.
Cậu ta không thay đổi. Và có lẽ… sẽ không bao giờ thay đổi.
Cô mỉm cười nhạt, lòng không còn oán hận, chỉ là một sự buông tay lặng lẽ.
Dù sao sau tất cả, cô và Han Wool vẫn thuộc về hai thế giới khác nhau.
Hội đồng kỷ luật vẫn phải diễn ra.
Comments