Đường Nhiễm Nhiễm lập tức dừng tay, tròn xoe mắt nhìn người đối diện. Chủ nhà như cô còn chưa kịp mở lời, ả ta đã lớn tiếng quát:
"Cô có bị điếc không? Tôi nói rõ ràng như vậy mà không nghe thấy à?"
Đường Nhiễm Nhiễm cau mày: "Cô là ai? Tại sao..."
Cô chưa kịp nói dứt câu đã bị đối phương làm gián đoạn. Cô ta hướng mắt về phía cửa, mừng rỡ đứng thẳng người dậy: "Nhất Minh!"
Từ Nhất Minh đi vào, dáng vẻ vẫn tôn nghiêm, hai tay cho vào túi vest chuẩn một ông chủ lớn. Có điều trong cái vẻ lạnh lùng ấy lại có chút gì đó ôn nhu - thứ dường như đã mất đi từ đời nào.
Tô Ngư Đình vội chạy lại cặp cánh tay hắn, mắt đong đưa tình ý như một đôi vợ chồng thực sự. Đường Nhiễm Nhiễm lại bị một phen bất ngờ đến mức không thể tin vào mắt mình.
Cô định mở miệng hỏi, nhưng người đàn bà đang quấn lấy chồng cô lại nhanh hơn một bước.
"Nhất Minh, nói cô ta nghe em là ai nào?"
Từ Nhất Minh nhếch mép, nhìn Tô Ngư Đình một cái rồi liếc sang Đường Nhiễm Nhiễm, giọng khẳng định chắc nịch:
"Cô ấy là Tô Ngư Đình, là người tôi yêu. Từ nay cô ấy sẽ sống ở đây..."
[Rầm] - câu nói của hắn như sét đánh ngang tai. Đường Nhiễm Nhiễm vốn không có tiền sử bệnh tim, sao bây giờ lại thấy đau nhói nơi lòng ngực?
Cô chớp chớp đôi mắt ngấn lệ, môi mấp máy hỏi lại như dối lừa chính mình:
"Anh...vừa nói gì?"
Từ Nhất Minh chép miệng, khuôn mặt chán chườm: "Tôi nói là, Tô Ngư Đình là người tôi yêu"
"Anh có biết mình đang nói gì không?"
"Tại sao không?"
Bọng mắt của cô không giữ nổi nước mắt nữa: "Anh có thể đứng trước mặt vợ mình để nói yêu một cô gái khác?"
"Vợ ư?" - Từ Nhất Minh hừ một tiếng, lạnh lùng bước mấy bước gần về phía cô.
Hắn lạnh nhạt chỉ ngón trỏ thẳng vào mặt người chung chăn gối suốt mấy năm trời: "Nhớ lấy, từ lâu tôi đã không còn xem cô là vợ!"
Đường Nhiễm Nhiễm lắc đầu lia lịa, toàn thân bủn rủn lùi lại mấy bước. Lúc này nước mắt không thể không rơi, nơi tim cô lại một lần nữa đau thắt lại.
Cô không tin vào tai, cũng không tin vào mắt, lý trí lại càng không. Cô không tin rằng lại có ngày người đàn ông mình dành cả cuộc đời để yêu thương, bây giờ có thể mở miệng thốt ra những lời đó.
Chứng kiến sự dằn xé từ trong ra ngoài của Đường Nhiễm Nhiễm, Tô Ngư Đình hài lòng khoanh tay trước ngực, khuôn mặt hứng thú như đang xem một bộ phim bom tấn.
Từ Nhất Minh thì ngược lại, hầu như hoàn toàn không hề quan tâm đến cảm xúc của cô: "Còn một điều nữa, từ nay cô sẽ làm người hầu cho Tiểu Đình"
Đường Nhiễm Nhiễm cắn chặt răng: "Tại sao lại là em?"
"Vì cô ấy muốn!"
"Haha" - Đường Nhiễm Nhiễm không nhịn được mà cười phá lên. Từ Nhất Minh có hơi bất ngờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy cô phóng khoáng nụ cười đến vậy.
Cười có nghĩa là vui. Cô cười lớn như vậy, chính là đang bày tỏ cảm xúc cho sự hài hước trong nỗi đau của mình.
"Vì cô ấy muốn? Anh nói ra câu này không thấy ngượng mồm sao? Để tôi nhớ xem, trước đây anh đã nói bao nhiêu câu như vậy với tôi nhỉ?"
"Đó chỉ là quá khứ"
Đường Nhiễm Nhiễm cười khổ: "Anh có thể chối bỏ quá khứ, nhưng e là không thể chối bỏ tờ hôn thú giấy trắng mực xanh"
"Cô..."
"Hừ" - Từ Nhất Minh vừa ngập ngừng một chút, liền nở nụ cười gian xảo.
"Vậy cô và tôi cứ li hôn là được"
"Anh nghĩ tôi sẽ dễ dàng đồng ý?"
"Chỉ cần có tính mạng thằng em ngu đần của cô, tất cả đều trở nên dễ dàng"
Updated 67 Episodes
Comments