Hôm đấy trở về nhà trong mệt mỏi, vẫn là người bà hiền từ ra đón tôi và quan tâm hỏi han:
“Hân, hôm nay đi học thế nào? Có thích ứng tốt không con?”
“Cũng bình thường thôi ạ. Có gì mát ăn không bà, con nóng quá!” -Tôi mệt mỏi đáp lại.
Bà không nói gì đi xuống bếp lấy một hũ sữa chua nếp cẩm mang lên cho tôi. Tôi vui mừng đón lấy hũ sữa chua ở tay bà ăn ngon lành và phổ biến lại lời mà cô giáo dặn hôm nay ở trên lớp lại cho bà tôi:
“Hôm nay cô đã thông báo các khoản cần phải nộp như học phí, tiền điện, quỹ lớp,... tổng cộng là gần 5 triệu ạ!”
Tôi nói xong có quan sát nét mặt của bà, đôi lông mày trên gương mặt già nua có chút nhíu lại. Ánh mắt u buồn tính toán, đăm chiêu suy nghĩ. Tôi biết bà đang suy tính điều gì. Nhà tôi là một gia đình không mấy khá giả gì, vì trang trải cho tôi ăn học mà mẹ, ông bà tôi phải luôn nỗ lực làm việc kiếm từng đồng cho tôi ăn học. Vì ba mất sớm, nên mọi chủ lực kinh tế của gia đình đều dồn lên đôi vai của mẹ tôi. Tôi hoàn toàn biết, số tiền 5 triệu cần đóng lần này là một số tiền quá lớn đối với gia đình tôi. Nhu thể biết tôi đang suy nghĩ điều gì,bà nắm lấy tay vỗ nhẹ an ủi:
“Được rồi, để bà thu xếp rồi đưa tiền cho con mai nộp sau. ”
Bà rời khỏi căn phòng của tôi. Đang ăn sữa chua, tôi nghe thấy tiếng bà gọi điện ở căn phòng bên cạnh. Cách âm giữa các phòng nhà không hề tốt, nên hoàn toàn có thể nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện của bà. Bà đang vay tiền để có thể giúp tôi đáp ứng được khoản thu học phí ở trường. Lúc đó, sống mũi tôi cay cay, đôi mắt đã ực nước chỉ chờ nước mắt từ khóe mắt lăn ra mà thôi. Tôi hoài nghi, liệu quyết định thi vào ngôi trường điểm này của tôi có phải là đúng đắn? Suy nghĩ muốn chuyển trường bỗng lóe lên trong đầu tôi. Cánh cửa phòng được bật mở, tôi trả vờ cúi xuống nhặt đồ để bà không nhận ra là tôi đang khóc.
“Bà đi có việc chút, con ở nhà dọn cơm ra để ông với mẹ về ăn nhá.”- Không hoài nghi điều gì, bà nói với tôi .
“Vâng!”
Tôi nén cảm xúc lại, cố gắng dùng giọng điệu bình thường nói với bà tôi. Cánh cửa đóng lại, đồng nghĩa với việc bà tôi đã rời đi. Bỗng nhiên tôi bật khóc nức nở. Quá bất lực! Tôi hờn bản thân, tại sao mình không thể lớn hơn một chút, mạnh mẽ, tài giỏi hơn một chút để phụ giúp ông bà và mẹ. Tại sao ông trời lại đối với tôi như vậy? Ông đã cướp đi người cha của tôi đến bây giờ cái cơ sở tiền đề để tương lai tôi phát triển ông cũng không cho! Ông trời còn muốn cướp đi thứ gì của tôi nữa đây?
Khóc lóc một hồi cũng thấm mệt, tôi đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Đôi mắt do khóc nhiều mà bây giờ đã trở nên sưng húp. Tôi lọ mọ cắt hai lát dưa chuột rồi đắp lên trên mắt. Tĩnh dưỡng mười lăm phút, mắt đỡ đi hẳn lúc này tôi mới lọ mọ đi nấu ăn.
Ăn trưa xong, rửa bát rồi đi ngủ trưa. Lúc nãy khóc nhiều quá bây giờ đã thấm mệt nên lúc này cần đi ngủ bù! Cả ngày chỉ có ăn với ngủ, một ngày tẻ nhạt vô cùng trôi qua.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy rất sớm chuẩn bị mọi thứ đi học như thường lệ. Đứng ở trạm xe bus vu vơ nghe bản nhạc không lời, hôm qua bà đã đưa cho tôi tiền đóng học rồi. Nhưng không hiểu sao tôi cầm tiền trong tay lại nặng như đeo trì vậy. Nhà tôi đã nghèo khó vậy rồi, bà và mẹ tôi đã quá khổ rồi vậy tương lai tôi không thể giống hai người được. Tôi cần phải học giỏi, tôi phải thành đạt để tương lai có được cuộc sống thành đạt. Trong lòng đầy quyết tâm, ngồi trên xe bus đến trường.
Mua đồ ăn sáng xong vào lớp đã thấy cô bạn lớp phó học tập ngồi đó rồi. Tôi từ nhỏ đã có bản tính không dễ bắt chuyện với người khác vì tôi ngại, hơn hết tôi lại sợ mình sẽ làm phiền người khác. Dù rất ngưỡng mộ cô bạn ấy nhưng lại chả dám bắt chuyện. Đang ngồi làm bài tập, tôi thấy có ai đó đập nhẹ vào vai mình. Theo phản xạ, quay sang đã thấy cô bạn đó đang tươi cười nhìn tôi:
“Thục Hân đúng không? Chào cậu, tớ là Lương Ngọc Vy, mình làm quen nha? À tí nữa ban cán sự lớp phải xuống họp đấy, chúng ta đi chung nha?”
Nhỏ niềm nở làm quen với tôi, cảm thấy rất vui vì nhân vật mình ngưỡng mộ lại chịu làm thân với mình, tôi tươi cười nhìn Ngọc Vy rồi bắt chuyện vui vẻ. Tôi và Ngọc Vy thực sự rất hợp nhau, chẳng mấy chốc hai đứa đã trở thành bạn thân.
Tiếng chuông reo báo hiệu một hồi. Tôi là lớp phó kỷ luật cùng với Vy và bạn Hoàng Duy Nam xuống phòng họp. Hai đứa chúng tôi cứ vừa đi vừa cười đùa chả thèm để ý xung quanh nên đã va phải một bạn học nữ.
“Ơ cái đậu má, ai đi đứng kiểu thần kinh vậy?”
Một câu chửi thề mang theo giọng điệu vô cùng cáu gắt, hoàn toàn có thể thấy đối phương đang tức giận đến mức độ nào. Tôi sợ quá nắm chặt lấy tay Ngọc Vy nhỏ cũng sợ không kém, mồ hôi tay túa ra. Cô bạn bị tôi đâm phải đứng lên phủi phủi quần áo không quên trách mắng một hồi:
“Này hai bạn, hành lang đã rất nhiều người qua lại các cậu có thể đi đứng chú ý một chút được không? Các cậu cứ vừa đi vừa cười đùa nhỡ đâm phải bạn học có tính nóng thì có phải đen đủi hay không? Còn chưa hết, nếu các cậu cứ giữ cái kiểu vừa đi vừa thân thiết cười đùa thế này ra ngoài đường gặp nguy hiểm là điều khó thể tránh được!”
Giọng điệu này thật sự rất quen. Hình như tôi đã nghe ở đâu đó rồi. Những lời nói đầy lí lẽ hùng hồn của cô bạn đó tôi không nghe lọt một chữ nào vì trong đầu tôi lúc này đang bận tìm kiếm hình bóng quen thuộc trong hồi ức. Bỗng nhiên lúc nay trong tiềm thức của tôi hiện lên một gương mặt, tôi ngẩng đầu lên. Đúng là cậu ấy, tôi kinh ngạc mở to mắt rồi nói:
“Đào Thu Phương? Cậu là Đào Thu Phương đúng không?”
Cô bạn đó thoáng kinh ngạc, đôi lông mày hơi nhíu lại. Hai con mắt nheo lại quan sát tôi như đang nhớ lại tôi là ai vậy. Hơi hụt hẫng, nhỏ không hề nhớ tôi. Bỗng lúc này đôi mắt cô bạn đó sáng rực như vì sao nhìn tôi mà phấn khích nói:
“Cậu là Đặng Thục Hân đúng không? Aizo, đỗ chuyên toán rồi nè. Tớ đã dự đoán đúng mà!”
Phương nở nụ cười tỏa nắng khiến mấy bạn nam sinh xung quanh cũng phải ngoái lại nhìn. Thật sự tôi rất thích sự tự tin mà Phương tỏa ra. Cấp 2, Phương thật sự không có được một nụ cười đẹp vì hàm răng của nhỏ không được đều cho lắm nhưng cô nàng vẫn cười tươi mặc kệ mọi người xung quanh có đàm tiếu gì, nụ cười không vướng một chút tự ti. Sau một thời gian làm lộ trình nẹp răng, Phương lại càng có nụ cười tỏa nắng và ấm áp hơn, tôi là con gái nhìn mà còn thích huống chi là con trai.
“Ừ, cố mãi mới được đấy!”
Tôi mỉm cười đáp lại rồi giới thiệu Ngọc Vy cho Phương, rất nhanh chóng hai người họ đã nói chuyện vui vẻ. Đến phòng họp, đã thấy rất đông người đến rồi, các chỗ cũng đã chật kín. Tôi và Ngọc Vy chọn được một chỗ ngay sau Duy Nam, còn Phương ngồi ngay trước hai chúng tôi tức ngồi cạnh Duy Nam. Chả hiểu sao, trái tim tôi lại nhói lên một cái, quá kì lạ!
Lúc này anh hội trưởng hội học sinh đã đến, triển khai mọi công việc. Phương được lên làm thư kí nhưng sao tôi cảm thấy không khí giữa nhỏ và anh hội trưởng không đúng lắm. Đang trầm tư vào một đống suy nghĩ thì lúc này một tiếng nói trầm khàn vang lên:
“Thục Hân? Cậu thân với cô bạn trên kia?”
Updated 140 Episodes
Comments
fan_ngon_tinh
hayyyyy
2021-02-27
1