Chương 5: Làm giàu hay chuốc họa vào thân?

Sau khi bán được chai nước với giá không thể ngờ tới trong tôi có một suy nghĩ . Nếu các nữ sinh đều mê muội, cuồng si Hoàng Duy Nam đến như vậy, đến cả những đồ vật cậu từng chạm vào cũng không buông tha, nếu thế há chẳng phải những đồ vật của cậu thải ra hằng ngày cũng có thể đem đi bán làm giàu được hay sao? Quả thật có bạn ngồi cùng bàn như này giàu sớm. Trống đánh vào lớp Duy Nam cùng các bạn nam sinh đánh bóng rổ vừa về. Vừa thấy cậu vào chỗ, tôi đã cầm ngay một chiếc khăn mùi soa nhỏ ra đưa cho cậu:

“Này cậu lấy cái này mà lau cho bớt mồ hôi đi.”

“Aizo, có nhìn nhầm không thế? Ngốc vừa mới chê tôi cơ mà? Sao lại đến nhiệt tình quan tâm thế này? Thế tôi dùng xong lấy luôn hay đưa cho cậu đây?”

Nam đón nhận lấy khăn từ tay tôi lau mồ hôi nhưng cũng không quên nói móc, châm chọc. Người con trai này có tu tất sẽ báo sao? Nhỏ nhen! Nếu không vi cơ nghiệp làm giàu của bản thân thì tôi phải nhún nhường đến thế này sao? Cả một bụng tức nhưng vẫn phải nở nụ cười giả dối, nhún nhường nói ngon ngọt lấy lòng Nam:

“Sao cậu lại nói thế? Đó là chai nước mà cậu tiếp xúc trực tiếp miệng cậu vào đó, tôi giữ lại thật sự không thích hợp mà. Với cả chai nước đó rẻ nhưng chiếc khăn này của tôi không hề rẻ, với lại sự tiếp xúc lần này không phải là không thích hợp. Vê nhà giặt đi là hết, phải không nào?”

“Cho nên?”

Câu vẫn bộ dạng điềm nhiên vừa lau mồ hôi vừa gật gù nghe tôi lòng vòng rồi lại cợt nhả trả lời. Thật sự không hiểu sao đám nữ sinh lại u mê được cậu, bất chấp táng gia bại sản vì một món đồ không giá trị. Với tôi tuy cậu đẹp trai nhưng tính cách HOÀN TOÀN KHÔNG VỪA Ý! Nén cơn giận, tôi ôn nhu đáp lại:

“Cho nên cậu lau xong có thể trả cho tôi!”

“Ngốc này, sao tôi thấy cậu càng ngày càng lớn mật vậy nhỉ? Thôi trêu đùa cậu vây đủ rồi, miễn cưỡng cho cậu giữ lấy mùi hương của tôi!”

Cố nén cười đón nhận lấy khăn mùi soa từ tay Duy Nam. Cho phép cậu giữ lấy mùi hương của tôi? Mùi hương gì? Mùi mồ hôi của cậu sau khi chơi bóng xong? Thật nực cười, sao dưới ánh nắng chói trang như thế này lại tồn tại một nhân vật tự luyến như cậu ta cơ chứ? Gói gém cẩn thận chiếc khăn vào túi bóng rồi cất vào trong cặp, tí giờ về còn mang đi đấu giá làm giàu nữa cơ chứ. Cứ nghĩ sau này có nhiều tiền là tôi cảm thấy hạnh phúc rồi, chút thiệt thòi nín nhịn trước cái tên tự luyến này đâu có là gì cơ chứ?

Học xong ba tiết cuối cùng, cuối cùng cũng đã đến giờ về. Mệt mỏi thu dọn sách vở. Cũng như mọi khi, Duy Nam cũng trở về cùng đám bạn thân sau mỗi buổi học, khi hình bóng của cậu đã khuất thì cơ hội làm giàu cũng đến. Tôi cầm ngay chiếc khăn đã được bọc kín từ lúc nãy chạy nhanh về phía bục giảng mà reo to:

“Khăn của Duy Nam vừa lau mồ hôi, vẫn còn vương lại một chút mùi hương của cậu ấy đây. Ai mua không? Ai mua không?”

Quả nhiên lời reo của tôi vừa dứt một đám nữ sinh đã vây quanh kín và bắt đầu đưa ra những mức giá trên trời dưới đất khiến lòng tôi rạo rực hẳn lên. Hoàng Duy Nam cây ATM của đời tôi đây rồi. Sau một hồi đấu giá đến long trời lở đất thì chiếc khăn có mùi hương của Duy Nam cũng được bán đi với giá 2 triệu rưỡi.

Kết thúc buổi trao bán tôi và Lương Ngọc Vy trở về nhà như mọi khi. Nhỏ cứ bên cạnh tôi mà bất bình đưa ra mấy lý lẽ hung hồn bênh vực Duy Nam:

“Nè Hân, cậu có lương tâm không vậy? Ai đời lại lợi dụng người ta thế không hả trời? Cậu nhá, Duy Nam mà biết được cậu khỏi cứng miệng mà giao bán!”

“Quan tâm nhiều thế làm gì, cái quan trọng là bây giờ tớ có tiền, tớ bao cậu đi ăn cả hai ta hạnh phúc. Đó không phải đáng hơn sao?”

Vừa đếm tiền trong hạnh phúc, tôi vừa trả lời nhỏ. Có lẽ biết không thể xoay chuyển được gì từ tôi nên Vy cũng không càm ràm nữa, quyết định cùng tôi hưởng phúc lợi từ anh tiền. Mỉm cười vừa ý, tôi và nhỏ đi ăn hết mấy món ngon ở quán đối diện cổng trường mà trước đó chưa có dịp thưởng thức. Từ đầu mà Ngọc Vy ngoan ngoãn nghe lời thế này có phải ổn hơn không?

Về đến nhà đã tầm năm rưỡi chiều, lén lút cất tiền vào trong quỹ tiết kiệm rồi ra ăn cơm cùng ông bà và mẹ. Nếu để mọi người trong gia đình biết tôi kiếm tiền theo phương thức này chắc chỉ có nước ra ngoài đường mà ở quá. Một bữa cơm trôi qua trong yên bình.

Tối đến tôi lại trở vào phòng học bài, cách ly với xã hội bên ngoài. Làm hết đống bài tập ở trên lớp với của Nam giao, tôi lại tìm kiếm thêm vài bài nâng cao khó khó. Giải quyết xong cũng đã là 22:30, lết thân xác mệt mỏi đi tắm và vệ sinh cá nhân. Xong xuôi mới quay lại thế giới có mạng Internet, vừa mở máy lên đã thấy khá nhiều tin nhắn Nam gửi đến:

“Này ngốc, tối nay tôi hơi bận cậu giải quyết hộ tôi đống bài tập trên lớp với.”

“Này ngốc đi đâu rồi không rep tin nhắn à?”

“Đặng Thục Hân, có được không cậu phải rep tin nhắn đi chứ tôi còn biết đường.”

Rất nhiều tin nhắn được gửi đến với nội dung đều là năn nỉ tôi làm bài tập hộ cậu, các tin nhắn đều được gửi từ hơn một tiếng trước đó. Tôi cười khẩy, mọi khi lớn tiếng ra lệnh tôi kinh lắm cơ mà hôm nay nhờ vả lại lời ngon tiếng ngọt. Đúng là cái đám nữ sinh thích cậu đa số đều bị “mật ngọt chết ruồi” mà. Không thèm trả lời nhin nhắn của cậu, hẹn báo thức rồi tôi chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau đến trường như mọi khi, ghé qua cateen trường mua thêm một chai nước rồi mới vào lớp. Vào đến lớp đã thấy cậu đang ngồi đó làm bài tập rồi, tôi cố nén cười. Chắc tối qua không nhờ vả được ai hay sao, hôm nay mới phải tự mình ra tay làm bài tập như này. Bước vào chỗ ngồi, nhẹ nhàng đặt chai nước vừa mới mua xuống trước mặt cậu tươi cười thực hiện tiếp kế hoạch làm giàu:

“Ê Nam, cậu uống nước đi này.”

Cánh tay đang luân động theo từng nét chữ bỗng dừng lại. Cậu quay sang nhìn tôi, nhưng ánh mắt hơi lạ. Ánh mắt mang theo tia dò xét thâm trầm khiến tôi cảm thấy bức bách khó chịu và có tia bất an trong lòng. Nam cứ nhìn tôi như vậy một hồi, dù biết là có nguy hiểm nhưng không biết lấy đâu ra dũng khí mà tôi không né tránh ánh mắt ấy mà còn cả gan dám đối mắt với cậu. Chúng tôi cứ nhìn nhau như thế một hồi, hai tư tưởng như gặp nhau và cuốn quýt không thôi, cảnh vật và mọi người xung quanh như thể mờ nhòa đi. Cảm giác thời gian bị ngưng đọng, chỉ có tôi và cậu ở trong một không gian riêng. Một đường cong hoàn mĩ hiện lên trên môi Duy Nam, cậu nở nụ cười rồi lên tiếng kéo tôi về thực tại:

“Sao hôm qua làm gì mà không trả lời tin nhắn của tôi?”

Giọng nói thâm trầm, lạnh lùng vẻ mặt như chứa đựng cả sát khí. Sáng ra có ai chọc phải vị tổ tông này không vậy? Sao đáng sợ quá? Biết cậu đang không vừa lòng nên tôi rất biết điều mà bày ra bộ dạng ngoan ngoãn trả lời cậu:

“Ừm… Tôi có thói quen mỗi khi học bài là tắt hết mọi thiết bị điện tử để tránh bị làm phiền, nên không xuất hiện được lúc cậu cần. Học xong cũng là đã muộn, tôi biết cậu gửi tin nhắn tới nhưng tôi không trả lời là vì sợ lúc đó cậu ngủ rồi sẽ phiền.”

Bộ dạng tôi ủy khuất vô cùng, khéo con gái nhìn vào cũng thấy thương huống chi là người con trai như cậu. Nhưng ngay sao khi kết thúc câu nói Duy Nam lại bật cười thành tiếng, tiếng cười có chút không bình thường. Dự cảm chẳng lành trong tôi ngày một mãnh liệt. Cậu vẫn bộ dạng thâm trầm khó đoán như cũ cầm chai nước lên ngắm nghía:

“Ngốc à, thế tôi uống xong chai nước này được một nửa lại phải tức giận trả cậu hay như nào?”

“Cậu trả tôi cũng được!”

Cố bình tĩnh lên tiếng trả lời. Sau lời hồi đáp của tôi, cả không gian rơi vào im lặng đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Tôi đảo mắt quanh một vòng, ai ai cũng đang nhìn tôi bằng ánh mắt như thể muốn nói” hôm nay cậu đen đủi rồi “ vậy. Linh tính chẳng lành trong tôi trở nên dữ dội hơn bao giờ hết, toàn thân toát lạnh và bắt đầu cũng run rồi, tim cứ đập thình thịch liên hồi. Khẽ ngước mắt nhìn trộm Duy Nam, ánh mắt cậu nhìn tôi hoà

Chapter
1 Chương 1: Người con trai sơ mi xanh ngọc
2 Chương 2: Ngôi trường mới! Bạn bè mới!
3 Chương 3: Ngồi cạnh cậu.
4 Chương 4: Ngốc à?
5 Chương 5: Làm giàu hay chuốc họa vào thân?
6 Chương 6: Ân sủng đặc biệt.
7 Chương 7: Họa sát thân tìm đến.
8 Chương 8: Rung động đau lòng.
9 Chương 9: Tức đến mức hồ đồ.
10 Chương 10: Ân sủng đặc biệt ngọt ngào?
11 Chương 11: Vận đào hoa tới tìm.
12 Chương 12: Thật sự thích rồi!!
13 Chương 13: Bí mật lộ tẩy.
14 Chương 14: Hội thi đấu bóng rổ!!
15 Chương 15: Người yêu của Đào Thu Phương.
16 Chương 16: Thi đấu bóng rổ (1)
17 Chương 17: Thi đấu bóng rổ(2)
18 Chương 18: Thi đấu bóng rổ(3)
19 Chương 19: Thi đấu bóng rổ(cuối)
20 Chương 20: Bạn mới-Nguyễn Tuấn Trường.
21 Chương 21: Vận đào hoa của Ngọc Vy tới thật sự rồi!
22 Chương 22: Vẫn luôn thấy bản thân không xứng với cậu.
23 Chương 23: Thích cậu đến ngốc.
24 Chương 24: Trở ngại của Tuấn Trường.
25 Chương 25: Tuấn Trường đột nhiên giỏi xuất chúng?
26 Chương 26: Ngọc Vy nên giữ báu vật thật rồi.
27 Chương 27: Sắp mất cậu thật rồi.
28 Chương 29: Từ bỏ, bước tới hay tiếp tục duy trì?
29 Chương 30: Buông bỏ rồi?
30 Chương 31: Tình đẹp đến mấy cũng tàn...
31 Chương 32: Bông hoa "Đơn Phương" một lần nữa nở rộ.
32 Chương 33: Vẫn cứ thích cậu.
33 Chương 34: Ngày tết zui ze cùng crush.
34 Chương 35: Duyên phận hay nghiệt duyên?
35 Chương 36: Cùng gia đình crush zui ze sắm tết.
36 Chương 37: Gặp được ba cậu thắc mắc lớn sau này!
37 Chương 38: Crush của tôi thật đáng yêu .
38 Chương 39: Ký ức đêm giao thừa.
39 Chương 40: Sự đối đãi ngọt ngào.
40 Chương 41: Lại là cuộc sống vô vị nhạt nhẽo.
41 Chương 42: Ý tứ mập mờ.
42 Chương 43: Cậu đến thăm nhà.
43 Chương 44: Hạnh phúc giản đơn.
44 Chương 45: Sự đáng thương của cậu.
45 Chương 46: Càng ngày càng thích cậu .
46 Chương 47: Buổi hẹn hò ngọt ngào.
47 Chương 48: Em dâu ư????
48 Chương 49: Rắc rối.
49 Chương 50: Được cậu ra mặt bảo vệ.
50 Chương 51: Lời ám chỉ khó đoán.
51 Chương 52: Lời định ước.
52 Chương 53: Những ngày thảnh thơi .
53 Chương 54: Chỉ sợ em biết anh còn yêu em...
54 Chương 55: Lễ tổng kết.
55 Chương 56: "Bởi vì người xấu đã cướp mất trái tim tôi rồi..."
56 Chương 57: Ký ước tuổi thơ đau lòng (1)
57 Chương 58: Ký ức tuổi thơ đau lòng (2)
58 Chương 59: Lại là vô vị và nhàm chán
59 Chương 60: Hừm....
60 Chương 61: Gặp lại cậu!
61 Chương 62: Xứng đôi vừa lứa-Kim đồng ngọc nữ!
62 Chương 63: Tôi thích cậu cả thế giới đều biết duy chỉ có cậu là không!
63 Chương 64: Sự xa cách lạnh lùng.
64 Chương 65: Hiểu lầm.
65 Chương 66: Cãi nhau.
66 Chương 67: Sự chủ động đáng yêu .
67 Chương 68: Cơ hội ở bên cạnh cậu .
68 Chương 69: Sự cố với chiếc váy .
69 Chương 70: Lội ngược dòng thành công.
70 Chương 71: Lộ tẩy đuôi cáo.
71 Chương 72: Cùng cậu giành lấy vinh quang.
72 Chương 73: Sự suy diễn?
73 Chương 74: Ờm... nhạt nhẽo!!!!
74 Chương 75: Cố gắng để xứng với cậu.
75 Chương 76: Đi thi học sinh giỏi.
76 Chương 77: Sự tránh mặt?
77 Chương 78: Hàng vạn cố gắng đều bằng không!
78 Chương 79: Sự cố gắng đã được đền đáp.
79 Chương 80: Sự xa lạ đau lòng .
80 Chương 81: Tôi yêu phải một kẻ vô tâm, nhưng lại có người yêu phải kẻ vô tâm là tôi!
81 Chương 82: Kí ức giao thừa đau lòng.
82 Chương 83: Làm hòa.
83 Chương 84: Tâm sự.
84 Chương 85: Ngọc Vy- Tuấn Trường giận nhau.
85 Chương 86: Kết thúc tuổi 17!
86 Chương 87: Người quen lâu ngày không gặp.
87 Chương 88: Tiếp tục là kì tích năm 17 tuổi.
88 Chương 89: Hừm....Hè!
89 Chương 90: Nỗi khổ lòng của Duy Nam.
90 Chương 91: Đi thi đội tuyển quốc gia.
91 Chương 92: Sự hi sinh lớn lao hay ngu ngốc.
92 Chương 93: Đừng xem ai đó là cả thế giới.
93 Chương 94: Tự mình ẩn cậu ra xa.
94 Chương 95: Mẹ định tái giá!
95 Chương 96: Đời con không chấp nhận thêm một người cha, một người mẹ nào nữa!
96 Chương 97: Thu Phương và Duy Nam yêu nhau ư????
97 Chương 98: Cãi nhau với Thu Phương.
98 Chương 99: Gặp mặt người đàn ông mẹ yêu thương?
99 Chương 100: Cãi nhau với mẹ.
100 Chương 101: Biến cố lại tới?
101 Chương 102: Sự thật đã bị bại lộ.
102 Chương 103: "Tôi không hề thích cậu, dù chỉ là một khắc!"
103 Chương 104: Sự thật khiến bản thân đau lòng.
104 Chương 105: Cãi nhau với Thu Phương.
105 chương 106: Người ấy là ai?
106 Chương 107: Đụng độ chị đại.
107 Chương 108: Hoạn nạn!
108 Chương 109: Hoàng Duy Nam, tôi hận cậu!
109 Chương 110: Mất hết tất cả!
110 Chương 111: Tự tử/
111 Chương 112: Thật sự đã vô cùng tuyệt vọng.
112 Chương 113: Không biết phải làm gì?
113 Chương 114: Sau tất cả vẫn chỉ có các cậu ở bên.
114 Chương 115: Hiểu lầm hoàn toàn được gỡ bỏ.
115 Chương 116: Thích cậu ba năm cũng có thể buông bỏ.
116 Chương 117: Không thể để cậu khiến tôi tổn thương thêm nữa.
117 Chương 118: Ai dính vào cậu đều là một tai họa.
118 Chương 119: Thật sự quên rồi...
119 Chương 120: Kết thúc thời thanh xuân.
120 Chương 121: Cảm ơn cậu thanh xuân của tôi...
121 Thông báo nho nhỏ
122 Chương 122: Cuộc sống sinh viên đại học.
123 Chương 123: Những ngày tháng yên bình.
124 Chương 124: Được tỏ tình???
125 Chương 125: Vẫn ở trong tim.
126 Chương 126: Quay lại...?
127 Chương 127: Rời bỏ.
128 Chương 128: Trở về.
129 Chương 129: Chào giám đốc.
130 Chương 130: Sự bá đạo độc chiếm.
131 Chương 131: Đi công tác.
132 Chương 132: Đối đầu.
133 Chương 133: "Tôi cho em lợi dụng tôi!"
134 Chương 134: Tự mình đi tìm chân tướng.
135 Chương 135: Chúng ta có thể không?
136 Chương 136: Chúng ta chả là gì của nhau.
137 Chương 137: "Tôi buông tha cho em."
138 Chương 138: Thanh xuân vốn dĩ là để hối tiếc.
139 Chương 139: Ngoại Truyện_ Hoàng Duy Nam.
140 Chương 140: Lời cam ơn đến các độc giả.
Chapter

Updated 140 Episodes

1
Chương 1: Người con trai sơ mi xanh ngọc
2
Chương 2: Ngôi trường mới! Bạn bè mới!
3
Chương 3: Ngồi cạnh cậu.
4
Chương 4: Ngốc à?
5
Chương 5: Làm giàu hay chuốc họa vào thân?
6
Chương 6: Ân sủng đặc biệt.
7
Chương 7: Họa sát thân tìm đến.
8
Chương 8: Rung động đau lòng.
9
Chương 9: Tức đến mức hồ đồ.
10
Chương 10: Ân sủng đặc biệt ngọt ngào?
11
Chương 11: Vận đào hoa tới tìm.
12
Chương 12: Thật sự thích rồi!!
13
Chương 13: Bí mật lộ tẩy.
14
Chương 14: Hội thi đấu bóng rổ!!
15
Chương 15: Người yêu của Đào Thu Phương.
16
Chương 16: Thi đấu bóng rổ (1)
17
Chương 17: Thi đấu bóng rổ(2)
18
Chương 18: Thi đấu bóng rổ(3)
19
Chương 19: Thi đấu bóng rổ(cuối)
20
Chương 20: Bạn mới-Nguyễn Tuấn Trường.
21
Chương 21: Vận đào hoa của Ngọc Vy tới thật sự rồi!
22
Chương 22: Vẫn luôn thấy bản thân không xứng với cậu.
23
Chương 23: Thích cậu đến ngốc.
24
Chương 24: Trở ngại của Tuấn Trường.
25
Chương 25: Tuấn Trường đột nhiên giỏi xuất chúng?
26
Chương 26: Ngọc Vy nên giữ báu vật thật rồi.
27
Chương 27: Sắp mất cậu thật rồi.
28
Chương 29: Từ bỏ, bước tới hay tiếp tục duy trì?
29
Chương 30: Buông bỏ rồi?
30
Chương 31: Tình đẹp đến mấy cũng tàn...
31
Chương 32: Bông hoa "Đơn Phương" một lần nữa nở rộ.
32
Chương 33: Vẫn cứ thích cậu.
33
Chương 34: Ngày tết zui ze cùng crush.
34
Chương 35: Duyên phận hay nghiệt duyên?
35
Chương 36: Cùng gia đình crush zui ze sắm tết.
36
Chương 37: Gặp được ba cậu thắc mắc lớn sau này!
37
Chương 38: Crush của tôi thật đáng yêu .
38
Chương 39: Ký ức đêm giao thừa.
39
Chương 40: Sự đối đãi ngọt ngào.
40
Chương 41: Lại là cuộc sống vô vị nhạt nhẽo.
41
Chương 42: Ý tứ mập mờ.
42
Chương 43: Cậu đến thăm nhà.
43
Chương 44: Hạnh phúc giản đơn.
44
Chương 45: Sự đáng thương của cậu.
45
Chương 46: Càng ngày càng thích cậu .
46
Chương 47: Buổi hẹn hò ngọt ngào.
47
Chương 48: Em dâu ư????
48
Chương 49: Rắc rối.
49
Chương 50: Được cậu ra mặt bảo vệ.
50
Chương 51: Lời ám chỉ khó đoán.
51
Chương 52: Lời định ước.
52
Chương 53: Những ngày thảnh thơi .
53
Chương 54: Chỉ sợ em biết anh còn yêu em...
54
Chương 55: Lễ tổng kết.
55
Chương 56: "Bởi vì người xấu đã cướp mất trái tim tôi rồi..."
56
Chương 57: Ký ước tuổi thơ đau lòng (1)
57
Chương 58: Ký ức tuổi thơ đau lòng (2)
58
Chương 59: Lại là vô vị và nhàm chán
59
Chương 60: Hừm....
60
Chương 61: Gặp lại cậu!
61
Chương 62: Xứng đôi vừa lứa-Kim đồng ngọc nữ!
62
Chương 63: Tôi thích cậu cả thế giới đều biết duy chỉ có cậu là không!
63
Chương 64: Sự xa cách lạnh lùng.
64
Chương 65: Hiểu lầm.
65
Chương 66: Cãi nhau.
66
Chương 67: Sự chủ động đáng yêu .
67
Chương 68: Cơ hội ở bên cạnh cậu .
68
Chương 69: Sự cố với chiếc váy .
69
Chương 70: Lội ngược dòng thành công.
70
Chương 71: Lộ tẩy đuôi cáo.
71
Chương 72: Cùng cậu giành lấy vinh quang.
72
Chương 73: Sự suy diễn?
73
Chương 74: Ờm... nhạt nhẽo!!!!
74
Chương 75: Cố gắng để xứng với cậu.
75
Chương 76: Đi thi học sinh giỏi.
76
Chương 77: Sự tránh mặt?
77
Chương 78: Hàng vạn cố gắng đều bằng không!
78
Chương 79: Sự cố gắng đã được đền đáp.
79
Chương 80: Sự xa lạ đau lòng .
80
Chương 81: Tôi yêu phải một kẻ vô tâm, nhưng lại có người yêu phải kẻ vô tâm là tôi!
81
Chương 82: Kí ức giao thừa đau lòng.
82
Chương 83: Làm hòa.
83
Chương 84: Tâm sự.
84
Chương 85: Ngọc Vy- Tuấn Trường giận nhau.
85
Chương 86: Kết thúc tuổi 17!
86
Chương 87: Người quen lâu ngày không gặp.
87
Chương 88: Tiếp tục là kì tích năm 17 tuổi.
88
Chương 89: Hừm....Hè!
89
Chương 90: Nỗi khổ lòng của Duy Nam.
90
Chương 91: Đi thi đội tuyển quốc gia.
91
Chương 92: Sự hi sinh lớn lao hay ngu ngốc.
92
Chương 93: Đừng xem ai đó là cả thế giới.
93
Chương 94: Tự mình ẩn cậu ra xa.
94
Chương 95: Mẹ định tái giá!
95
Chương 96: Đời con không chấp nhận thêm một người cha, một người mẹ nào nữa!
96
Chương 97: Thu Phương và Duy Nam yêu nhau ư????
97
Chương 98: Cãi nhau với Thu Phương.
98
Chương 99: Gặp mặt người đàn ông mẹ yêu thương?
99
Chương 100: Cãi nhau với mẹ.
100
Chương 101: Biến cố lại tới?
101
Chương 102: Sự thật đã bị bại lộ.
102
Chương 103: "Tôi không hề thích cậu, dù chỉ là một khắc!"
103
Chương 104: Sự thật khiến bản thân đau lòng.
104
Chương 105: Cãi nhau với Thu Phương.
105
chương 106: Người ấy là ai?
106
Chương 107: Đụng độ chị đại.
107
Chương 108: Hoạn nạn!
108
Chương 109: Hoàng Duy Nam, tôi hận cậu!
109
Chương 110: Mất hết tất cả!
110
Chương 111: Tự tử/
111
Chương 112: Thật sự đã vô cùng tuyệt vọng.
112
Chương 113: Không biết phải làm gì?
113
Chương 114: Sau tất cả vẫn chỉ có các cậu ở bên.
114
Chương 115: Hiểu lầm hoàn toàn được gỡ bỏ.
115
Chương 116: Thích cậu ba năm cũng có thể buông bỏ.
116
Chương 117: Không thể để cậu khiến tôi tổn thương thêm nữa.
117
Chương 118: Ai dính vào cậu đều là một tai họa.
118
Chương 119: Thật sự quên rồi...
119
Chương 120: Kết thúc thời thanh xuân.
120
Chương 121: Cảm ơn cậu thanh xuân của tôi...
121
Thông báo nho nhỏ
122
Chương 122: Cuộc sống sinh viên đại học.
123
Chương 123: Những ngày tháng yên bình.
124
Chương 124: Được tỏ tình???
125
Chương 125: Vẫn ở trong tim.
126
Chương 126: Quay lại...?
127
Chương 127: Rời bỏ.
128
Chương 128: Trở về.
129
Chương 129: Chào giám đốc.
130
Chương 130: Sự bá đạo độc chiếm.
131
Chương 131: Đi công tác.
132
Chương 132: Đối đầu.
133
Chương 133: "Tôi cho em lợi dụng tôi!"
134
Chương 134: Tự mình đi tìm chân tướng.
135
Chương 135: Chúng ta có thể không?
136
Chương 136: Chúng ta chả là gì của nhau.
137
Chương 137: "Tôi buông tha cho em."
138
Chương 138: Thanh xuân vốn dĩ là để hối tiếc.
139
Chương 139: Ngoại Truyện_ Hoàng Duy Nam.
140
Chương 140: Lời cam ơn đến các độc giả.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play