Tim tôi giật thót theo từng cử chỉ, hành động của Nam. Tôi phải cảm ơn trời không tốt bụng cho tôi mắc căn bệnh tim, nếu bị bệnh đó nữa chắc một ngày tôi phải lên viện cấp cứu mấy lần mất mà sợ cũng ngỏm từ lâu. Cả lớp đang nháo nhào như chợ vì một câu to tiếng của Nam mà im thin thít. Không một ai dám lên tiếng câu gì, một tiếng thở mạnh cũng không! Thời gian trôi qua hồi lâu, cô giáo vẫn chưa lên cả lớp vẫn bao trùm trong sự im lặng. Tôi thầm ai oán cô giáo chủ nhiệm, chuyện gì vậy trời hàng ngày thì lên rõ sớm xong bây giờ lúc cần nhất thì chả thấy mặt mũi đâu. Có lẽ kiếp trước tôi và cô giáo chủ nhiệm có thù hằn gì với nhau sao? Nam một lần nữa to tiếng cảnh báo:
“Một lần nữa tao nhắc lại, ai làm thì đứng ra nhận! Đừng để lúc tao tìm được thì lại oán trách!”
“Ai làm ra nhận đi! Làm mà không nhận hèn hạ thế”
“Đúng ai làm thì ra nhận cho xong chuyện đi, cứ lằng nhằng mãi!”
Xung quanh đã có thêm vài câu nói kích động vô, hai bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh của tôi xiết chặt lại với nhau. Tôi vẫn ngồi im quan sát không lên tiếng câu gì, trong lớp cũng chả ai nghi ngờ tôi. Đúng lúc này cậu bạn nhỏ con thần kinh rung rinh kia đứng lên, khi nhìn thấy cảnh tượng này tôi ôm đầu. “Giấy không thể gói được lửa nữa rồi” quả nhiên cậu bạn đã “vui mồm” mà nói ra tất cả:
“Là Thục Hân, Thục Hân lấy sách của cậu ném đi lung tung đó. Chính mắt tôi nhìn thấy!”
Tôi biết trước thể nào mình cũng chết bởi cái tên chết bầm này nhưng không ngờ cái tên này dám bóp méo sự thật một cách trắng trợn như vậy? Nam quay sang nhìn tôi, lúc đó quả thật tôi sợ đến nỗi sắp phát khóc rồi nên ở nơi khóe mắt có xuất hiện tầng sương mỏng. Tôi dùng đôi mắt long lanh chứa đựng nỗi niềm tủi thân, oan khuất (ừm thì cũng không oan khuất cho lắm) nhìn Nam. Quả thât Nam đã bị tôi khuất phục, vẻ mặt có hơi hòa hoãn một chút. Tận dụng thời cơ này tôi liền nhảy dựng lên mà to tiếng chửi bới lại tên kia:
“Này mày cũng đừng có tự nhiên bóp méo sự thật như thế. Nói thì nói cho đúng, rõ ràng đứa nào thần kinh ra trêu bà trước, đứa nào cứ liên tục cợt nhả, đứa nào ném sách thì trong lòng đứa đó rõ nhất nên không cần phải đổi trắng thay đen như vậy. Hèn!”
Định chửi nữa nhưng Nam đã ra hiệu ngồi xuống không cần lên tiếng gì nữa. Tôi không phải là người con gái không biết điều, mình có lỗi với người ta nên bây giờ cũng nên nghe lời một chút. Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, Nam quay ra to tiếng nhắc nhở cậu bạn nhỏ con kia:
“Lần sau mà còn như vậy đừng trách tao ác, lúc đó không còn sách vở mà đi học đâu! Và sau này biết điều mà cút xa chỗ tao ra đừng có léng phéng mà lại gần trêu chọc này nọ! Nhớ đấy!”
Cậu bạn kia bị chửi oan cũng muốn cãi lại lắm nhưng những người bạn trong lớp còn lại ai cũng lườm cậu ta mà ra hiệu câm mồm đi, cậu ta thấy vậy cũng chẳng thèm nói nữa. Đúng là tôi ích kỷ thật khi tất cả mọi lỗi lầm để cậu ta gánh hết nhưng là do cậu ta bất nhân trước nên cũng không thể nào trách tôi bất nghĩa. Vả lại nếu cậu ta mà không trêu tôi tức thì sự việc đâu đến nỗi tôi phải cầm sách của Nam mà ném đi cho hả giận? Chung quy lại tất cả cũng là do cậu ta bị thần kinh rung rinh dẫm phải đinh!
“Lần sau tức đến mấy cũng đừng ném sách của tôi đi như thế, nhà nghèo không có tiền mua sách mới đâu!”
Đang chìm đắm trong những suy luận, lí lẽ mà mình tự suy luận ra bỗng nhiên bên tai truyền đến giọng điệu cợt nhả quen thuộc. Đầu tôi lúc đó kêu “uỳnh” một cái to đùng. Rõ ràng là cậu biết hết sự thật nhưng tại sao không vạch trần tôi trước lớp mà phải đi dò hỏi như thế? Rõ là cậu biết hết sự sự thật nhưng lại đi chửi bới oan cho cái tên nhỏ con nhưng tính hãm vô cùng lớn kia? Rốt cuộc là tại sao? Những câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi khiến cuối cùng tôi cũng phải lên tiếng thắc mắc:
“Tại sao cậu biết sự thật rồi mà vẫn chửi oan cho cậu ta? Tại sao cậu không vạch trần tôi?”
“Vạch trần cậu? Rồi để cậu bị mọi người ghét hơn à? Xong nhỡ lúc đó tôi ngồi cạnh cậu cũng bị ghét lây thì sao? Với cả tôi cũng ghét cậu ta nên tôi là như vậy hoàn toàn tốt cho danh tiếng và thỏa mãn tôi mà thôi!”
Duy Nam vẫn bộ dạng cợt nhả mà đáp lại tôi, nhưng cái lý do cậu đưa ra đúng là chỉ có ma mới tin. Tôi thì tôi không tin, măc kệ điều tôi nghĩ trong lòng bây giờ có là hão huyền hay ảo tưởng đi chăng nữa thì tôi vẫn một mực giữ nguyên suy nghĩ như vậy. Lấn sâu vào những chuyện không đáng có thì sao chứ? Đôi khi chỉ cần trải nhiệm qua cũng là viên mãn rồi. Không cần biết hậu quả hay kết cục ra sao, tôi vẫn muốn thử một lần! Ân sủng đặc biệt thứ ba này chính là bí mật giữa tôi và cậu, không ai biết được! Và trong lòng tôi cũng đã có những suy nghĩ táo bạo của một người thiếu nữ!
Updated 140 Episodes
Comments
Pauling
Thần kinh rung rinh dẫm phải đinh🤣🤣🤣😂😂
2020-12-05
7