Ấm áp

NGƯỜI YÊU TÔI LÀ ANH HÙNG

Tác giả:Linh

(3)

Bản Tả Phìn là một trong những địa điểm hấp hẫn ở Sa Pa,tôi cũng đã nghe qua nay mới được tận mắt trải nghiệm.Bản cũng khá gần với doanh trại,anh đèo tôi đến lưng chừng thì dừng lại,đường lên bản khá dốc nên xe máy anh gửi lại đồn biên phòng gần đó.Từ lúc nhận ra sự tiếp xúc thân mật kia tôi cứ thấy ngại ngại với anh,cùng anh đi bộ lên bản mà trong đầu cứ suy nghĩ đến tấm lưng vững chãi của anh.Nó thật sự đã đem lại cho tôi cảm giác an toàn chưa từng có.Mải mê suy nghĩ và tôi bị cái chân dài "tha thiết" của anh bỏ xa. Hic với cái chiều cao khập khiễng m58 và m78 này có đau không chứ(T_T) Tôi liên tưởng mải mê đến mức anh dừng lại đợi mình cũng không biết và định mệnh đưa đẩy tôi trượt chân ngã.Khóc tiếng khỉ luôn nè,đi chơi mà toàn gặp xui,đường núi trơn tôi lại không để ý nên ngã đau lắm. Đây là đời thực nên càng không có chuyện ngã mà được anh đẹp trai đỡ như trong tiểu thuyết ngôn tình đâu.

Thấy tôi bị ngã,anh sốt sắng chạy lại,tôi không ngừng xuýt xoa,mắt long lanh sắp khóc. Vì đau thật ấy,đầu gối tôi chảy máu luôn rồi. Anh nhìn vết thương trên chân tôi,mày nhíu lại rồi lại nhìn lên khuôn mặt đang đau đớn của tôi,giọng nói kia cuối cùng cũng có chút cảm xúc trách móc mà lo lắng:

-Sao lại không cẩn thận như vậy? Em chảy máu rồi này,có đau lắm không?

Tôi nhăn mặt nhìn anh,tủi thân mà đáp:

-Em xin lỗi,hic tại em không để ý...

Chắc anh cũng không nỡ trách tôi nữa nên chỉ lắc đầu ngao ngán rồi tập trung xem vết thương cho tôi,cử chỉ dịu dàng ấm áp,anh còn thổi hơi để tôi bớt đau nữa.

-Chân em bị thương rồi,tôi cõng em lên bản rồi tìm chỗ mua thuốc xử lý vết thương.

Anh cầm lấy tay,ý muốn cõng tôi. Tôi ngập ngừng,vừa ngại ấy mà cũng vừa thấy như mình làm phiền anh rồi.

-Không sao đâu anh,em vẫn đi được mà.Em nặng lắm,để anh cõng lại gây rắc rối cho anh.

Anh cười,lần đầu tiên tôi thấy anh cười kể từ lúc biết anh.Anh cười lên đẹp lắm,tựa vị thần Mặt Trời tôi hay đọc trong thần thoại Hy Lạp vậy. Ngỡ ngàng trước vẻ đẹp đó,anh gõ nhẹ đầu tôi giống như một chàng trai bình thường nói với cô gái của mình:

-Ngốc ạ,tôi là đàn ông.Sức khỏe của tôi đủ để cõng em hết đoạn đường đời này đấy.

Câu nói mang ý tình tứ vậy sao có thể thốt ra từ anh Thành lạnh như băng được chứ.Tôi phát sốt hay sao,"hết đoạn đường đời" nữa.Anh đang nói đùa hay là có ý tứ gì đó thật.Chỉ một câu nói thôi mà làm tim tôi đập loạn xạ rồi,quá vi diệu.

Thế là tôi lần hai được ngả trên tấm lưng vững chãi,ấm áp ấy. Cảm giác ngọt ngào len lỏi vào trong tim,ngoài bố ra chưa có người đàn ông nào tạo cho tôi cảm giác an toàn và muốn dựa dẫm đến vậy. Tôi trò chuyện cùng anh để không khí bớt phần lúng túng,tôi hỏi về chuyện nhập ngũ của anh,về những tháng ngày sống ở nơi rừng sâu thăm thẳm.Tôi có hơi nói nhiều thật,mà anh vẫn rất kiên nhẫn từ tốn đáp lại từng câu.

Đến bản Tả Phìn,anh ghé vào nhà một người quen trong bản. Nhà sàn nhỏ của một gia đình 4 người,chủ nhà Tnông là người quen của anh Thành. Nhờ có anh ấy giúp đỡ lấy lá thuốc rồi băng bó vết thương cho tôi.

Phong cảnh ở bản đẹp lắm,xung quanh rất nhiều ruộng bậc thang độc đáo,nhà sàn nơi này nhỏ nhưng cách xây dựng rất sáng tạo,công phu. Chân bị thương rồi nên tôi cũng chẳng thể thăm thú gì nhiều,ngồi trước hiên nhà sàn nói chuyện với vợ và con gái anh Tnông.Người ở đây thân thiện, dễ gần lắm,chị vợ rất nhiệt tình kể tôi nghe đủ chuyện thú vị về bản và cả văn hóa nơi đây nữa.Tôi rất muốn đi xem ruộng bậc thang,tôi bảo với chị:

-Nghe chị Kơ Xiểng nói mà em muốn đi xem quá,nhưng giờ đi lại cũng khó khăn.

Chị Kơ Xiểng cười:

-Ơ diêng!Đồng chí nhà cô đưa cô đi đó mà.Chân đau thì có chân Thành thay cho.

Tôi ngại với câu nói của chị,chắc chị tưởng tôi là người yêu anh Thành.Anh hình như cũng nghe ra,cười mỉm nhìn tôi.Tôi ngượng chả dám nói nữa.Thế mà anh đưa tôi đi xem thật,vẫn cõng tôi trên lưng,anh bước từng bước đi trên những thửa ruộng bậc thang xanh ngát.Cảnh đẹp tuyệt vời,tôi cười không ngớt lời cảm khái:

-Quá đẹp luôn ấy anh Thành ạ,ở dưới xuôi kia chả mấy khi được hưởng không khí trong lành thế này.Thích quá!

Anh không nói gì,chỉ cười thôi.Lạ thật,sao nay tảng băng như anh mà cười nhiều thế,tôi chạm vào dây thần kinh cười của anh rồi à.Anh thả tôi ngồi trên thềm rồi ngồi xuống cạnh tôi cùng nhìn ngắm cảnh núi xanh bạt ngàn kia.Bất chợt tôi nghe giọng nói ấm áp bên tai mình:

-Thủy có người yêu dưới xuôi chưa?

Tôi chớp mắt quay sang nhìn anh,cười trừ:

-Em chưa anh ạ,chưa có người làm em thích nhưng chắc là sắp có rồi đấy ạ.

Anh cũng cười,rồi chợt ánh mắt nhìn xa xăm.Anh lại hỏi tôi:

-Thủy này,em có thích yêu một người quân nhân mà lại còn là lính biên phòng không?

Hot

Comments

Mei._.

Mei._.

lộ liễu quá a à😆 nhưng e thik😆

2021-07-03

1

Trevis ỨwỪ

Trevis ỨwỪ

lộ liễu thế anh 🤧😃

2021-05-29

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play